Dùng Cả Đời Để Quên

6/10 trên tổng số 1 lượt đánh giá
Tác Giả: Đề Cử
Tình Trạng: Hoàn Thành
Yêu một người đã khó nhưng quên một người đã yêu lại càng khó hơn. Không phải cứ muốn quên là có thể quên được, có người phải Dùng Cả Đời Để Quên! Sinh ra đã làm vua, Dận Chân m …
Xem Thêm

Tôi buồn bã: “Cũng may anh không nói, trong mắt anh tôi chỉ là tomboy.”

“Haizz, tôi đang định nói cô rất hợp làm người anh em.”

Tôi: “…”

“Đừng nói tôi không giúp cô, Thẩm tổng rất mê bóng đá, tối nay có trận đấu giao hữu giữa đội tuyển quốc gia và đội tuyển Hàn Quốc, nhất định anh ta sẽ tới quán bar để xem, giám đốc Ôn ghét nhất trò này nên chắc chắn sẽ không đi cùng. Niên Dĩnh, đây là cơ hội tốt cho cô.” Tiểu Triệu chậm chạp nói.

“Rất cám ơn anh!” Tôi cảm kích đáp, mặc dù sau khi nghe những lời vừa rồi của anh ta thì sự tự tin trong tôi đã bị sụp đổ tới quá nửa rồi.

“Vậy chúc cô mã đáo thành công.”

Tôi đành phải nói: “Cám ơn!”

Tôi nhìn khuôn mặt được hoá trang vô cùng kỹ càng trong gương, hỏi Hoài Ngọc bằng giọng không tự tin lắm: “Bộ dạng này thật sự có thể ra ngoài gặp người khác à?”

“Đương nhiên!” Vừa rồi cô ấy cứ dính sát lấy tôi, có lẽ cũng đã nghe thấy đoạn hội thoại giữa tôi và Tiểu Triệu: “Còn chưa xuất chinh, sĩ khí đã mất, đây là điều tối kỵ.”

Khóe miệng tôi nhếch lên thành nụ cười nhạt.

“Tiểu Dĩnh, chưa đánh đã rút, không phải phong cách của cậu.” Hoài Ngọc đã dùng đến chiêu khích tướng, nhưng chí khí của tôi vẫn ỉu xìu như cũ.

Tôi vò vò tóc, buồn bực nói: “Trước đấy mình đã xác định hạ quyết tâm rồi mới để cậu hoá trang giúp mình, nhưng giờ sao lại rúm ró thế này?”

Hoài Ngọc cụp mắt, suy nghĩ hồi lâu, nói: “Thế này đi, tối nay cậu đến nhà mình trước, mình chọn cho cậu một bộ đồ thật đẹp, sau đó đi cùng cậu, mình ngồi uống rượu bên cạnh để tiếp thêm sức mạnh cho cậu.”

Tôi cười: “Nếu cậu định nhân cơ hội này chớp lấy cuộc tình một đêm thì Mười Đồng sẽ chém chết.”

Cô ấy đẩy tôi một cái: “Mình có lòng tốt giúp cậu, cậu lại mang mình ra làm trò đùa.”

Tôi cười ôm ôm vai bạn: “Vậy quyết định thế đi.”

“Yên tâm, mình sẽ tìm cách tiếp sức cho cậu.”

Tôi lại nhìn mình trong gương lần nữa, nhếch miệng lên cười, người trong gương cũng nhìn tôi cười thật ngọt ngào.

Ân Chân đang ngồi nghịch bút bi, thấy tôi đi ra, dường như vô tình gọi tôi: “Niên Dĩnh!”

“Hả?” Tôi không quay đầu lại, sau chuyện tối qua, tôi nhận ra mình không dám đối mặt với anh.

Anh hình như do dự rất lâu: “Không có gì!”

Tôi ngạc nhiên: “Không có gì thật chứ? Vậy tôi đi đây.”

“Ừ, không có gì!”

Tôi đi ra tới cửa, cuối cùng vẫn không kìm được quay lại nhìn Ân Chân một cái.

Anh ngồi trong góc, mày cau chặt như đang suy nghĩ điều gì đó rất lung.

Tôi trầm mặc hồi lâu, sau đó lại trầm mặc rời đi.

Buổi tối khi tôi tới cửa hàng hoa đón Hoài Ngọc, Mục Hàn và Trịnh Tiểu Vân cũng có mặt ở đó.

Tôi đá Mục Hàn một cái: “Lại làm lành rồi à?”

Anh cười rất tươi, gật đầu.

Tôi trề trề môi về phía Tiểu Vân, tò mò hỏi: “Anh họ cô ấy thì xử lý thế nào?”

“Đấy là bí mật giữa đàn ông bọn anh.” Mục Hàn trả lời ngắn gọn.

Tôi bất mãn bĩu môi: “Đến em mà cũng không chịu nói?”

“Sợ em rồi.” Mục Hàn hạ thấp giọng: “Anh nói với anh ta vài chuyện về Tiểu Thanh, thế là bọn anh hoá thù thành bạn.”

Tôi kinh ngạc: “Chuyện gì?”

Mục Hàn cúi đầu ho một tiếng: “Thì toàn những chuyện như cô ấy thích ăn thứ gì, có sở thích gì, thích loại hoa gì, vân vân và vân vân.”

Tôi trợn trừng mắt: “Chỉ đơn giản thế thôi?”

“Đúng, chỉ đơn giản thế thôi.”

“Em còn tưởng bọn anh sẽ quyết đấu cơ.” Tôi trêu.

“Bọn anh mà quyết đấu thì em có lợi gì?” Mục Hàn giơ tay ra giúi đầu tôi xuống một cái, giọng điệu nhẹ bẫng.

Tôi xoa xoa đầu: “Sao anh biết Kha Phong có ý với Tiểu Thanh?”

“Mắt anh có mù đâu.”

Tôi chẳng còn gì để nói nữa. Có lẽ đây là sự mẫn cảm mà chỉ đàn ông mới có, tôi thì chỉ thấy Tiểu Thanh chết đứng chết ngồi trước Kha Phong. Đột nhiên tôi nảy ra một suy nghĩ vô cùng mãnh liệt, liệu có nên để Mục Hàn phân tích suy nghĩ của Ân Chân không.

Khi ý nghĩ này lướt qua, tôi bèn cười thầm.

Ân Chân đi đến cạnh tôi, hạ giọng khẽ nói: “Cô nhất định phải đi à?”

“Hả?” Tôi ngẩn người.

Vẻ mặt Ân Chân vẫn bình thản, cười như không có chuyện gì xảy ra.

Mười đầu ngón tay của tôi đan chặt vào nhau, anh có ý gì? “Anh muốn nói gì?”

“Không có gì!” Ân Chân đột nhiên quay người.

Tôi đứng ngẩn ra tại chỗ.

“Sao thế?” Hoài Ngọc vỗ vỗ vai tôi.

Tôi cắn môi dưới.

“Có thể đi được chưa?”

“Đi thôi!” Tôi nói. Liếc ngang thấy bóng Ân Chân, đồng tử đột nhiên như co lại.

Hoài Ngọc nhanh mắt nhanh tay giành được chiếc taxi vừa đỗ trả khách, tôi lần khần đi theo, đi được hai bước lại quay đầu, Ân Chân không còn ở đấy nữa, không biết tại sao trước mắt tôi lúc này lại chỉ toàn là hình ảnh tấm lưng thẳng đứng của anh cùng bộ dạng ngập ngừng như muốn nói gì lại thôi đó.

“Này, nghĩ gì thế?” Hoài Ngọc huơ huơ tay trước mặt tôi.

Tôi khẽ thở hắt ra: “Không có gì.”

Hoài Ngọc liếc xéo tôi một cái: “Cậu không nhận ra giờ cách nói của cậu và anh chàng Ân Chân kia càng ngày càng giống nhau à? Buổi chiều anh ta mờ mờ ám ám tìm hiểu chuyện liên quan tới cậu, mình nói cho anh ta biết xong hỏi anh ta muốn làm gì, anh ta cũng thở hắt ra như sắp chết, nói không có gì.”

Tim tôi giật thót một cái, nhưng vẻ mặt lại điềm nhiên như không: “Anh ấy hỏi những gì?”

“Chỉ là cậu trang điểm như thế để làm gì, và nguyên nhân nữa.”

Tôi chấn chỉnh lại tâm trạng của mình, rồi hỏi: “Anh ấy còn nói gì nữa?”

“Hết rồi.”

Tôi cố nặn ra một nụ cười: “Thế à!”

“Hai người giở trò gì thế?” Hoài Ngọc nghi hoặc hỏi.

Tôi quay mặt tránh: “Đừng lãng phí tế bào của một biên kịch vào người như mình.”

“Hai người… có gian tình.”

“Cậu nghĩ nhiều rồi.” Tôi trả lời thiếu tự nhiên, lại lần nữa nghĩ đến chuyện tối qua.

Hoài Ngọc hào hứng hét lên như phát hiện ra đại lục mới: “Oa, Tiểu Dĩnh cậu đỏ mặt rồi!”

Tôi sờ sờ má: “Thật không?” Rõ ràng hai má tôi đang nóng bừng, đến tai cũng đỏ dừ cả lên.

“Ha ha, có tật giật mình!” Hoài Ngọc bẹo má tôi một cái.

Tôi cố tỏ ra thản nhiên: “Da mặt mình mỏng, không chịu được những lời trêu chọc của cậu đâu.”

Hoài Ngọc “xì” một tiếng, quay người nói với tài xế: “Bác tài, dừng lại trước cổng khu chung cư phía trước.”

Vào đến nhà, Hoài Ngọc kéo tôi vào phòng quần áo.

Con người này thật quá khủng bố, trong nhà lại có nguyên một phòng chỉ dành để cất quần áo của cô ấy.

“Cậu chuyển toàn bộ tới đây à?”

“Làm gì có!” Hoài Ngọc nhướn nhướn mày. “Chỉ một nửa mà thôi.”

Tôi bất giác cứng lưỡi.

Cô ấy mở tủ, lục lọi lật tìm rất lâu, cuối cùng ném ra một chiếc áo sơ mi bó sát với cổ chữ V màu đen, ra lệnh: “Thay vào!”

“Ừ.” Tôi vô cùng phối hợp, cô ấy nói gì tôi đều làm theo cả.

Một lúc sau lại rút ra một chiếc váy ngắn màu đỏ sẫm, ướm ướm lên người tôi: “Mặc vào!”

Tôi do dự: “Ngắn quá không?”

“Đấy chính là hiệu quả mà mình cần.”

Tôi ngượng ngùng: “Mình sợ lạnh.”

Hoài Ngọc chống nạnh cười mắng: “Cậu có thể đừng thế nữa được không?”

Tôi còn chưa kịp nói gì, cô ấy tiếp: “Không muốn hợp đồng nữa à? Không cần tiền thưởng luôn à? Không muốn thăng chức tự mình dẫn tổ à?”

Cô ấy hiểu rõ những điểm yếu của tôi, tôi lập tức mềm nhũn, ngoan ngoãn mặc váy.

“Cũng không tệ!” Hoài Ngọc sờ sờ cằm ngắm tôi.

Tôi lắp bắp: “Cậu thật sự muốn mình mặc thế này sao?”

“Không ai đến quán bar lại mặc kín mít như gói bánh cả.” Cô ấy khinh miệt nói, gạt đống quần áo không dùng đến sang một bên.

Thêm Bình Luận