Dùng Cả Đời Để Quên

6/10 trên tổng số 1 lượt đánh giá
Tác Giả: Đề Cử
Tình Trạng: Hoàn Thành
Yêu một người đã khó nhưng quên một người đã yêu lại càng khó hơn. Không phải cứ muốn quên là có thể quên được, có người phải Dùng Cả Đời Để Quên! Sinh ra đã làm vua, Dận Chân m …
Xem Thêm

Có lẽ tôi có khả năng diễn kịch, Thẩm Trạch chống cằm, uể oải nói: “Em thật thẳng thắn, nhưng anh thích.”

Tôi cố gắng giữ nụ cười trên môi: “Anh cũng rất đáng yêu.”

Thẩm Trạch phá lên cười: “Đây là lần đầu tiên có người khen tôi như thế.” Anh ta chớp chớp mắt, phủ tay lên tay tôi.

Tôi cảm thấy không thể tiếp tục được nữa, muốn tìm kiếm sự giúp đỡ của Hoài Ngọc, nhưng vừa quay đầu nhìn, cô ấy đã vứt lại tôi, chạy sang bàn bên kia tán dóc với một anh chàng người ngoại quốc.

Tôi vờ tìm đồ trong túi, lặng lẽ rút tay lại.

Anh ta nhìn vào mắt tôi, khóe miệng cong lên rất đẹp: “Tôi còn chưa biết tên em.”

“Có cần thiết không?” Tôi cười khan.

“Thì ra em thích tình một đêm.” Thẩm Trạch áp sát tôi, hơi thở phả lên cổ tôi, môi mơn trớn. “Vậy tối nay ở chỗ tôi hay về nhà em?”

Sống lưng tôi cứng lại, đẩy anh ta ra.

“Sao, sợ à?”

Tôi lẩm bẩm: “Không có!”

“Muốn đong đưa trong quán bar, thủ đoạn của em rõ ràng không đủ.” Nụ cười của anh ta vô hại, nhưng ánh mắt thì sắc vô cùng.

Tôi hít một hơi thật sâu: “Anh tìm nhầm người rồi, tránh xa tôi ra một chút.”

Anh ta cười: “Nếu đã đến đây rồi thì đừng vờ thanh cao làm gì. Nếu không phải tối nay ở đây chỉ có hai em là gái thì tôi có đến mức phải tìm đến em không?” Anh ta ăn nói cay nghiệt, nhưng giọng lại nhẹ như gió thoảng mây bay.

Tôi chẳng buồn nghĩ, cầm ly rượu trên bàn hất vào mặt anh ta.

Ánh mắt Thẩm Trạch toé lửa, anh ta giơ cao tay, rồi lại buông xuống. “Thôi, tôi không đánh phụ nữ.” Mặt anh ta ướt rườn rượt, mặc dù nhếch nhác, nhưng vẫn anh tuấn tới rợn người.

Tôi nghĩ kỹ rồi, tôi không thể vì một bản hợp đồng mà bán mình, tôi không phải loại người đó, mà nếu đã vậy, cũng không cần phải vờ vịt tới cùng nữa. “Anh đừng cho rằng mình oan ức, cũng đừng vờ vịt rộng lượng, so với những gì anh đã làm thì hành động của tôi chẳng qua cũng chỉ là kiến đốt voi thôi.”

Anh ta nhìn tôi, trầm ngâm: “Có ý gì?”

Tôi phì cười: “Quả nhiên là người giàu dễ quên.” Tôi lấy năm tờ một trăm tệ mới tinh từ trong túi ra đập lên mặt bàn. “Của anh, trả cho anh.” Coi như anh ta gặp may, nếu gặp tôi mấy hôm trước thì đống tiền xu kia của tôi đã có đất dụng võ rồi.

Thẩm Trạch vẫn vẻ mặt hoang mang.

Tôi không giận mà còn cười: “Thì ra anh quen dùng tiền để giải quyết mọi việc.”

“Cô nói cho rõ ràng, rốt cuộc tôi có chỗ nào đắc tội với cô?”

Tôi khóc không được cười chẳng xong, chỉ có mình tôi là vẫn nuôi mộng báo thù, còn kẻ đương sự sớm đã quên sạch sành sanh từ lâu, hoặc với anh ta mà nói, anh ta vốn không cho rằng việc anh ta từng làm là sai.

Di động đổ chuông, Thôi Thập Nguyên lo lắng hỏi: “Niên Dĩnh, Hoài Ngọc có đi với em không?”

“Ừm, bọn em đi với nhau.”

“Sao cô ấy không nghe điện, các em ở đâu?”

Tôi nhìn về phía Hoài Ngọc, cô ấy đang hăng hái cụng ly với người ta, cười khổ: “Bọn em đang ở trong bar Tinh, cô ấy uống nhiều quá.”

“Anh đến ngay.”

Tôi kéo Hoài Ngọc về bàn, cô ấy nằm bò ra mặt bàn như con mèo nhỏ, bộ dạng phong tình, cười ha ha ngây ngốc.

“Lát nữa Mười Đồng đến, cậu mau tỉnh táo chút đi.” Tôi vỗ vỗ mặt bạn.

“Vừa rồi cô còn chưa nói hết.” Thẩm Trạch xen vào.

Tôi ngẩn người: “Anh còn chưa đi sao?”

“Tại sao tôi phải đi, số tiền nảy là thế nào?”

Tôi bị sự lơ đễnh của anh ta làm cho tức chết, cười nói: “Anh mau cầm số tiền này về đi, chúng ta coi như không ai nợ ai.”

“Tôi không có thói quen cầm tiền của phụ nữ.” Anh ta nói chắc chắn như đinh đóng cột.

Tôi phát điên, sao người này mãi vẫn không nhớ ra vấn đề thế nhỉ. Hạ quyết tâm, nhanh chóng giơ tay ra vuốt má anh ta một cái: “Đây là tiền boa, anh nhận được rồi đấy.”

Có lẽ anh ta chưa từng gặp người con gái nào bạo dạn như thế, trợn mắt há miệng, nhất thời cứng lưỡi.

Tôi liếc xéo một cái: “Chê ít?”

Anh ta: “Cô…”

Tôi chẳng buồn để ý tới anh ta nữa, thanh toán xong, không bao lâu Thôi Thập Nguyên đã đến.

Thập Nguyên chào Thẩm Trạch một câu, không nói không rằng vác Hoài Ngọc lên đánh vài cái vào mông vợ cho hả giận, Hoài Ngọc bị đau hét tướng lên, tôi nghệt mặt, Thẩm Trạch kinh ngạc, sự chú ý của toàn bộ những người có mặt trong quán bar đều đổ dồn về phía hai vợ chồng họ.

“Niên Dĩnh, Thẩm tổng, chúng tôi đi trước.” Thôi Thập Nguyên nói.

“Tôi đi cùng hai người.” Tôi vội nói.

Thập Nguyên gật đầu.

Đến nơi đỗ xe tôi nhìn thấy ngay chiếc Aston Martin màu đỏ đó, tiến lên phía trước đá vào bánh xe mấy cái, vô cùng hả giận.

Ý cười lướt qua khóe mắt Thôi Thập Nguyên: “Đấy là xe của ông chủ bọn anh, hơn bốn trăm vạn một chiếc, đá hỏng em không đền nổi đâu.”

Tôi ngẩn ra: “Hoài Ngọc không nói với em là anh làm cho tập đoàn Lãm Giang.”

“Sản nghiệp đứng tên Thẩm Trạch không chỉ một mình Lãm Giang đâu.” Thôi Thập Nguyên cười, nói: “Xem ra bình thường em cũng chẳng buồn đọc mấy tờ tạp chí lá cải nhỉ?”

Tôi cười nhìn anh ta bố trí xong cho Hoài Ngọc: “Không cần tiễn em, em tự đi taxi về.”

“Vậy em cẩn thận!”

“Yên tâm đi!”

Phía sau có người bấm còi, tôi không thèm quay đầu lại.

Tiếng còi đó vẫn bấm liên hồi không buông tha, xe lướt tới cạnh tôi, Thẩm Trạch thò đầu ra: “Này, tiễn cô một đoạn.”

“Không cần!” Tôi nói.

Anh ta vẫn chầm chậm cho xe theo tôi rồi đột nhiên túm lấy quai túi của tôi.

Tôi hoàn toàn mất thăng bằng nghiêng người về phía anh ta, anh ta giơ tay vuốt má và cằm tôi một cái, sau đó lại ném ra mấy tờ giấy bạc: “Đáp lễ!”

Tôi tức tới giậm chân bình bịch, còn anh ta thì phá lên cười rồi ngạo nghễ lướt đi.

Tôi phải đi lòng vòng bên ngoài một lúc cho hả bớt hơi rượu mới dám về.

Hứa Lăng Phi đã ngủ, Ân Chân ở trong phòng.

Tôi nhìn khuôn mặt quen thuộc trong gương, trang điểm nhẹ nhàng, da trắng sáng, môi đỏ hồng, vẫn rất rực rỡ xinh đẹp, nhưng thật tốn công vô ích.

Mỹ nhân kế kết thúc trong thất bại.

Vụ của tập đoàn Lãm Giang cuối cùng đã hoàn toàn hết hy vọng, giấc mộng thăng chức của tôi cũng vỡ vụn.

Tôi khẽ thở dài, đi tẩy trang.

Sợ làm phiền Ân Chân, tôi rón rén đi vào phòng ngủ, ngồi xổm kéo ngăn kéo ra lật tìm quần áo.

Một bóng người phủ tới, tôi cảnh giác quay đầu.

Ân Chân sầm mặt, đôi đồng tử đen nháy chất chứa nhiều tâm sự.

Tôi cười hỏi: “Anh chưa ngủ hả?”

Anh không trả lời, nụ cười có chút phiêu diêu.

Ngay sau đó, tôi bị một lực mạnh đẩy ép vào tường.

Tôi phản ứng rất nhanh, cố giằng ra: “Anh làm gì thế?”

Ân Chân mặc kệ lại một lần nữa khoá chặt hai cổ tay tôi, từ cao nhìn xuống, ép tôi thật chặt.

Đôi môi anh thoáng cười, nghiêng người áp sát lại, môi lướt qua khóe mắt, trượt xuống môi tôi.

Tim tôi lại đập thình thịch.

Anh thô bạo bao phủ môi tôi, nói hôn nhưng thực ra là cắn thì đúng hơn, kịch liệt tới mức xém chút nữa là cắn đứt môi tôi rồi.

Tôi “ư ư” kháng nghị, không khí trong miệng và khắp người đều lần lượt bị anh nuốt từng chút từng chút một, đôi môi nóng bỏng, khắp khoang miệng toàn hơi thở của anh, mặt tôi như bị một làn sương dày đặc bao phủ.

Nghe nói mỗi người con gái đều từng mong bị người đàn ông mình yêu giữ chặt và ép sát vào tường cưỡng hôn.

Tôi không phủ nhận tôi có cảm tình với anh, nhưng quan hệ giữa chúng tôi chưa tới mức này.

Trong nháy mắt, nụ hôn của anh sâu hơn, cắn rồi day nhẹ, ngậm chặt môi tôi, kỹ thuật giỏi tới mức tôi phải kinh ngạc.

Chút lý trí còn sót lại khiến tôi muốn đẩy anh ra, nhưng hai tay bị anh giữ chặt, nếu đổi là người khác tôi đã sớm lên đầu gối tấn công vào vị trí hiểm rồi, nhưng tôi không nỡ nặng tay với anh như thế.

Thêm Bình Luận