Dùng Cả Đời Để Quên

6/10 trên tổng số 1 lượt đánh giá
Tác Giả: Đề Cử
Tình Trạng: Hoàn Thành
Yêu một người đã khó nhưng quên một người đã yêu lại càng khó hơn. Không phải cứ muốn quên là có thể quên được, có người phải Dùng Cả Đời Để Quên! Sinh ra đã làm vua, Dận Chân m …
Xem Thêm

Ngược lại anh như được cổ vũ, ngậm lấy tai tôi, đôi môi mỏng bắt đầu di chuyển, dịu dàng hơn, mơn trớn mềm mại như lông mao, khiến tôi có cảm giác buồn buồn, nụ hôn triền miên say đắm dừng lại nơi cổ rất lâu, khiến tôi khẽ rùng mình run rẩy. Môi anh lại trượt xuống, dừng lại chỗ xương quai xanh, tôi run rẩy, thở hắt ra những tiếng rên vỡ vụn, ngất ngây say đắm như vừa uống loại vodka mạnh nhất.

Lý trí đã bị ném tít lên chín tầng mây, chân tôi mềm nhũn, đôi mi khẽ run run, hơi thở dồn dập, gần như không thể trụ được nữa.

Cộc cộc cộc, cửa bị đập.

Tôi và Ân Chân cùng bừng tỉnh, Ân Chân khàn giọng hỏi: “Ai?”

“Là em!” Giọng ngái ngủ của Hứa Lăng Phi.

Tôi vội đẩy Ân Chân ra, lúc này mới hít được bầu không khí trong lành. Cúi đầu nhìn, áo trễ nải, hở cả nửa bờ vai, phần da trước ngực đỏ rực như màu cánh hồng, mặt nóng bừng như bị lửa đốt. Tôi hít một hơi thật sâu, kéo lại áo và khoác thêm áo ngoài vào rồi mở cửa.

“Chú Ân Chân, chị Tiểu Dĩnh, em đói không ngủ được.” Hứa Lăng Phi đáng thương nói.

Tôi băn khoăn: “Tối nay em ăn gì?”

Hứa Lăng Phi nhìn Ân Chân một cái, cúi đầu: “Không ăn gì.”

“Hả?” Tôi ngẩn ra.

Giọng Ân Chân điềm nhiên: “Tôi quên mất.”

“Anh có nhầm không đấy, chuyện này mà cũng quên được?” Tôi hét: “Ngược đãi trẻ con, chuyện như thế mà anh cũng làm được!”

Hứa Lăng Phi kéo kéo tay áo tôi: “Chị Tiểu Dĩnh, chị đừng mắng chú Ân Chân, sau khi chị đi chú ý cứ ngẩn ngơ như người mất hồn.”

Tim tôi giật thót một cái, hình như cũng nhìn thấy được điều gì đó trên nét mặt Ân Chân.

Anh bối rối quay mặt đi.

Tôi mỉm cười: “Để chị đi làm cái gì cho em ăn.”

Tôi lấy ra hai gói mỳ thả vào nồi nước, nấu hai bát, một bát cho Hứa Lăng Phi, bát còn lại không biết có nên cho Ân Chân ăn không.

Vừa rồi anh đã đủ mạnh, ăn no để anh lại bắt nạt tôi chắc?

Tôi do dự không quyết, anh cũng chưa ăn tối, Hứa Lăng Phi không chịu nổi thì một người đàn ông như anh làm sao chịu nổi?

Haizz, tôi mới là người xém chút nữa bị xâm hại, sao tôi lại phải nghĩ cho anh chứ.

Đầu óc hỗn loạn, trong lúc thất thần, Ân Chân không khách khí đón lấy bát mỳ, ngồi ăn xì xụp.

Xem ra cũng đói lả rồi.

Tục ngữ có câu, ăn no mới ấm cật, anh giờ đang ở tầng lớp bần hàn, vội vàng háo sắc làm gì chứ?

Tôi vừa suy nghĩ vừa đảo mắt nhìn.

Hứa Lăng Phi gõ bàn gõ bát: “Chị Tiểu Dĩnh, chị đừng nhìn em như thế, em nổi hết da gà rồi.”

Tôi vờ giận: “Mau ăn đi, ăn xong còn đi ngủ!”

Hứa Lăng Phi lập tức kính lễ: “Yes, madam!” Hôm nay chắc nó lại xem bộ phim cũ trên kênh TVB rồi.

Tôi rửa bát xong quay về phòng, Ân Chân đang ngồi ngẩn người ở đó, thần sắc có chút mệt mỏi.

Anh liếc mắt nhìn tôi, tôi vô thức túm chặt cổ áo.

Nụ cười trên môi anh cứng lại, đôi môi mấp máy nhưng lại không nói gì.

Tôi nói lảng: “Hôm nay anh uống rượu?”

“Không.” Ân Chân trả lời rất nhanh.

“Ồ!” Tôi nói tiếp. “Là tôi uống rượu.” Tôi nằm xuống giường thầm nhắc nhở bản thân, nhất định là tôi uống say rồi, nhất định.

“Niên Dĩnh, tôi…”

Tôi ngắt lời anh: “Đừng nói gì cả!”

Ân Chân khẽ cử động, tôi như con chim sợ cành cong vội hét: “Anh đừng lại đây!”

Cả người anh như cứng đờ tại chỗ.

Tay tôi túm chặt một góc gối, điều hoà hơi thở. “Ân Chân!” Tôi khẽ gọi.

Ánh mắt anh loé sáng, nhìn tôi thăm dò.

Tôi lẩm bẩm: “Anh sẽ kết hôn với em chứ?”

Anh khựng người lại.

“Anh có hứa sẽ mãi mãi ở bên em không? Anh có thể cho em một gia đình không?” Tôi nói liên tiếp.

Ánh mắt Ân Chân phức tạp khó dò, miệng mím chặt: “Cuối cùng tôi cũng sẽ phải quay lại thế giới của mình, tôi không thể cho em bất cứ lời hẹn thề nào.”

Tôi thở hắt ra, lòng buồn bã. Tôi nói như tự trào phúng: “Vậy thì, đừng chọc em nữa.”

“Tôi xin lỗi!” Tôi nghe thấy tiếng anh dịu dàng gọi tên mình. “Niên Dĩnh, xin lỗi.”

Tôi cười yếu ớt.

Những gì xảy ra trong quãng thời gian vừa rồi như hiện ra trong đầu tôi.

Anh với bộ dạng bơ vơ trong lần đầu gặp gỡ.

Anh với bộ dạng bảo thủ như những học giả thời xưa.

Anh với khả năng phản biện nhanh nhẹn và những lời nói cay nghiệt.

Anh với khả năng viết chữ rất đẹp.

Anh, người đã lập mưu tính kế, chỉ ra đường đi nước bước cho tôi.

Anh đã cùng tôi ngắm sao băng và ước nguyện.

Anh mặc dù sợ độ cao nhưng ý chí kiên cường, cố gắng khắc phục nhược điểm của mình.

Anh khi dạy dỗ giáo dục Hứa Lăng Phi lại rất nghiêm khắc, vô tư.

Anh với giọng hát sai nhạc nghiêm trọng.

Anh ngửi mùi rượu đã say.

Còn cả hình ảnh anh vừa rồi ép sát tôi vào tường và cưỡng hôn nữa.



Từng cảnh từng cảnh lần lượt chiếu lại lướt qua mắt tôi.

Từ lần đầu tiên gặp mặt tới giờ, anh đã nói anh phải quay về, về nơi anh phải về, tôi sớm đã biết câu trả lời của anh.

Anh cam tâm ở lại cửa hàng hoa nhỏ của tôi là vì bất đắc dĩ.

Mặc dù tôi không biết rõ lai lịch của anh, nhưng từ cách anh đối nhân xử thế, cách nói chuyện cùng những kiến giải khác người, không khó để nhận ra anh rất có tài, tham vọng cũng lớn, cần một sân khấu rộng hơn để anh thực hiện giấc mộng của mình, làm sao nhi nữ thường tình có thể trói buộc được anh.

Tôi cụp mắt, tâm trạng sa sút, hoang mang thảng thốt.



Lại một lần nữa tôi rơi vào mộng cảnh hỗn loạn.

Tôi ngồi trên lưng một con ngựa trắng, một người đàn ông dắt ngựa đi bên cạnh tôi, người cao ráo, tầm thước, mặc trường bào màu xanh, thỉnh thoảng lại quay sang nói với tôi vài câu.

Anh gọi tôi là Tiểu Dĩnh, giọng dịu dàng vô cùng.

Người con gái với nụ cười tươi rói kia, như là tôi, mà dường như không phải là tôi.

Không biết tại sao tôi luôn không thể nhìn rõ mặt của người đàn ông đó.
Chương 8: Khi tình yêu đi ngang qua
Nghe nói hôm nay Tiêu tổng tới văn phòng. Anh ta chắc chắn sẽ tìm tôi để hỏi tiến triển về vụ tập đoàn Lãm Giang. Tôi ngồi trước máy tính cắn bút suy nghĩ xem phải đối phó thế nào.

Mục Hàn mặt mày hớn hở tới tìm tôi, anh ấy vừa xuất hiện, đầu tiên làm cô bé lễ tân ngượng nghịu tới mức mất hết hình tượng, sau đó thì lập tức thu hút toàn bộ sự chú ý của những cô gái chưa chồng trong công ty.

Tôi kéo anh ra góc cầu thang, hỏi: “Anh, có chuyện gì thế?”

Mục Hàn xua tay: “Đến tìm em lấy chìa khóa nhà.”

Tôi vừa móc chìa khóa ra vừa hỏi: “Anh cần chìa khóa để làm gì?”

Mục Hàn cười hi hi: “Mượn dùng một phòng.”

Tôi lập tức thu tay về, cảnh giác nói: “Anh đừng có phá hỏng nhà bếp của em đấy.”

“Phản ứng của em và Ân Chân giống hệt nhau, chẳng trách anh nói thế nào, dỗ thế nào anh ta cũng không chịu đưa chìa khóa cho anh.”

“Thế à?” Tôi thản nhiên đáp.

“Đừng vớ vẩn nữa! Mau đưa đây” Mục Hàn giương bộ dạng hung thần ra đe dọa tôi.

Tôi đưa chìa khóa cho anh trong tâm trạng không cam tâm tình nguyện chút nào, còn không quên dặn: “Anh phải hết sức cẩn thận đấy!”

Mục Hàn nhét vào tay tôi một lá thư: “Này, Tứ Gia của em nhờ anh đưa cho em đấy, anh thấy anh ta viết viết lách lách cả buổi sáng, không biết có phải thư tình không nữa.”

Tôi bất giác cụp mắt xuống.

Mục Hàn hừ lạnh: “Còn dùng băng dính dán tới mấy lớp, sợ anh đọc trộm chắc.”

Tôi cười ngất: “Nếu như không dán, anh có đọc không?”

“Đương nhiên.” Mục Hàn thản nhiên đáp: “Muốn theo đuổi em gái anh thì tất phải qua cửa của anh.”

Tôi cầm lá thư đập vào đầu anh một cái: “Vì vậy chiêu này dùng để phòng tiểu nhân chứ không phòng người quân tử.”

Thêm Bình Luận