Dùng Cả Đời Để Quên

6/10 trên tổng số 1 lượt đánh giá
Tác Giả: Đề Cử
Tình Trạng: Hoàn Thành
Yêu một người đã khó nhưng quên một người đã yêu lại càng khó hơn. Không phải cứ muốn quên là có thể quên được, có người phải Dùng Cả Đời Để Quên! Sinh ra đã làm vua, Dận Chân m …
Xem Thêm

Ân Chân chăm chú nhìn tôi, chỉ vào di động của tôi, bộ dạng kinh ngạc vạn phần, tôi bĩu bĩu môi, đồ nhà quê.

“Em đang có bạn ở nhờ, anh tự nghĩ cách đi.”

“Nam hay nữ?”

Được lắm, thoáng cái đã hỏi đúng vào trọng tâm của vấn đề, tôi hùng hổ trả lời ngay: “Đương nhiên là nữ rồi.”

“Ồ, vậy thì lúc nào đó anh phải đến đột xuất để kiểm tra mới được.”

Tội cạo cạo móng tay, thản nhiên đáp: “Được, hoan nghênh anh ghé chơi.” Không ai hiểu anh trai bằng tôi, tôi càng tỏ ra điềm đạm, anh ấy càng không để ý, ngược lại nếu tôi ấp úng vòng vo, anh ấy nhất định sẽ mò tới dù là nửa đêm, nếu thế thì hỏng hết.

Quả nhiên anh trai tôi không còn hào hứng nữa, nói thêm vài câu liền cúp máy.

Ân Chân nhìn tôi, nụ cười có chút quái dị.

Tôi biết vừa rồi mình nói dối đã bị anh nghe thấy, chắc anh đang cười thầm tôi trong lòng. Nhưng tôi nói dối chẳng phải là vì anh hay sao?

Tôi có dễ dàng gì không?

Mặc kệ anh, tôi lấy một tờ giấy trắng trên bàn uống nước, liệt kê những thứ cần phải mua.

Quần áo, giầy, áo khoác ngoài, áo len, vân vân.

Ngoài bộ quần áo ngủ mà anh trai để lại từ lần trước ra, những thứ khác đều phải mua mới.

Phá sản để trừ tai họa, tôi chỉ có thể tự an ủi mình như thế mà thôi.

Anh xán lại nhìn, cười nhạo: “Chữ cô xấu thật đấy!”

Tôi tức tối đáp: “Vậy anh viết đi!”

Thật ngoài dự đoán của tôi, anh thản nhiên cầm bút. “Viết gì?” Anh hỏi.

Tôi đọc một lượt.

Tư thế cầm bút của anh mặc dù hơi lạ, chữ phồn thể do anh viết ra có vài chữ tôi không biết, nhưng không thể phủ nhận, so với kiểu chữ loằng ngoằng như giun của tôi, thì chữ anh đẹp hơn rất nhiều.

Dù ngoài miệng tôi quyết không thừa nhận, nhưng trong lòng thì phục vô cùng.

Ngay sau đó nỗi thắc mắc dâng lên, người này viết đẹp như thế, rõ ràng được học hành tử tế, vậy thì chắc chắn không phải là loại người không ra gì như tôi đã nghĩ. Giờ anh thành ra thế này, rốt cuộc là vì sao?

“Ân Chân…” Chưa nghĩ xong tôi đã buột miệng.

Anh nhìn tôi một cái.

“Anh, biết làm gì? Ý tôi là, giúp anh tìm một công việc như thế nào?”

Anh chau mày suy nghĩ: “Cô tự quyết định đi.”

Trả lời thế này có khác gì không trả lời đâu.

Tôi vò vò tóc, hay là đưa anh tới cửa hàng hoa của tôi làm việc, một là có thể quản lý chặt anh để anh ta nghiêm túc làm thần bảo hộ cho tôi, hai là về lương lậu, chẳng phải tôi cũng dễ quyết hơn hay sao?

Tôi cười gian tà, quyết định vậy đi.

Tôi ôm ra cái chăn bông dày, ném lên ghế sô pha.

“Tối nay anh ngủ ở đây đã, ngày mai tôi dọn dẹp qua phòng cất đồ, thì anh có thể dùng.”

Đây là căn hộ chung cư một phòng ngủ một phòng khách, nhưng khi trang trí tôi đã ngăn thêm một phòng nhỏ nữa, dùng để chứa sách và vài thứ thùng giấy linh tinh.

“Được.” Anh điềm đạm đáp, hình như chẳng buồn quan tâm.

Tôi quay đầu, đột nhiên cười thành tiếng. Tóc anh ướt rườn rượt đang thả trên vai, hoàn toàn tương phản với phần trán bóng loáng trống trơn, buồn cười chết mất.

Anh nhìn bộ dạng của mình trong gương, bật cười.

“Ngày mai tôi đưa anh đi cắt tóc.” Tôi nói rồi vào phòng ngủ tìm gối. Lúc đi ra, suýt nữa thì nhảy bắn cả lên.

Anh đang cầm kéo so so mái tóc, định làm gì vậy?

Có lẽ là sợ, mà có lẽ cũng là vì lưu luyến, nhưng cuối cùng anh vẫn xuống tay.

Tôi lao đến cướp cái kéo, thở phào nhẹ nhõm. Để đề phòng, tôi dấu cái kéo vào trong bếp, và khóa cửa lại. Tôi không lo anh có chuyện, mà tôi lo một thi thể hai mạng người, bây giờ cái mạng nhỏ của tôi cũng còn đang phụ thuộc vào anh mà.
Chương 2: Thế giới của anh chỉ có em là hiểu nhất
Buổi sáng tôi dậy rất sớm, tôi là kiểu người điển hình “ngày đi làm thì không dậy được, ngày được nghỉ thì không ngủ được”.

Không ngờ có người còn dậy sớm hơn tôi, khi tôi vẫn đang trong tình trạng ngái ngủ đi vào nhà vệ sinh, xém chút nữa là đυ.ng phải anh.

Ân Chân tay cầm một cuốn sách, đang đọc rất say sưa.

Đấy là cuốn Diêm Sùng Niên kể sử Thanh, ấn phẩm in màu đặc biệt, tôi vừa mua chưa được bao lâu, do thỉnh thoảng lấy ra lật xem nên tiện tay bỏ ở ghế sô pha.

“Anh cũng ham học quá nhỉ!”

Anh liếc tôi một cái: “Quá khen!”

Nhìn bộ dạng rất thoải mái của anh, xem ra tối qua đã ngủ khá ngon giấc, chỉ tội nghiệp tôi, tự dưng trong nhà xuất hiện một người lạ, cho dù tôi có to gan tới đâu cũng không dám ngủ sâu.

“Phiền anh bỏ một chân xuống!”

Anh mỉm cười, đổi tư thế, nhường đường cho tôi.

Tôi rửa mặt xong, làm hai quả trứng ốp la, nướng vài lát bánh mì, rồi lấy sữa tươi trong tủ lạnh ra rót vào cốc. Bưng đến trước mặt anh, tôi không khách khí, nói: “Ăn thôi!” Sao càng ngày tôi càng có dự cảm mãnh liệt rằng, tôi đã đưa một vị đại gia về nhà để hầu hạ nhỉ?

Đầu tiên anh cắn một miếng bánh mì, chắc thấy mùi vị cũng không tệ nên ngồi nghiêm chỉnh, từ từ nhai, lúc này cuối cùng chắc cũng nhớ ra tôi: “Cô cũng ngồi đi!”

“Cảm ơn!” Tôi trừng mắt.

Ăn sáng xong, xem tin tức một lúc, thấy sắp đến giở cửa hàng mở cửa, tôi nói: “Đi, tôi đưa anh đi sửa tóc và mua quần áo.”

Anh chỉ chỉ vào bộ quần áo ngủ trên người: “Cô định để tôi ăn mặc thế này ra ngoài?”

Tôi cười: “Mặc đồ ngủ hoặc mặc quần áo của tôi, anh chọn đi.”

Anh buồn bã hồi lâu, đành khuất phục: “Vậy đi thôi.”

Hiếm lắm mới có lúc làm cho anh bị “cứng họng”, nên tâm trạng của tôi bỗng nhiên tốt hơn rất nhiều.

“Đợi đã!” Tôi lật tìm trong tủ quần áo ra một chiếc mũ len: “Anh đội vào!”. Nếu để anh ra ngoài với bộ tóc này, chắc lát nữa cảnh sát sẽ tới tận nhà “thăm” tôi.

Tôi đưa anh đến một salon ở dưới khu chung cư.

“Cô Niên, hôm nay dậy sớm thế!” Nhân viên phục vụ số 4 Tiểu Ngô là thợ làm tóc “ngự dụng” của tôi, cả salon này ai cũng biết tôi sùng bái số 4.

“Ừm, đưa một người bạn tới cắt tóc, cậu thấy để thế nào đẹp thì cứ làm cho anh ấy.”

Tiểu Ngô cầm tóc của Ân Chân lên, nghệt mặt ra hỏi: “Lần đầu tiên tôi nhìn thấy kiểu tóc như thế này đấy.”

Tôi dài giọng mắng: “Cậu chả có kiến thức gì cả, trong các phim về triều Thanh chẳng có kiểu này hay sao.”

Tiểu Ngô gật đầu: “Nhìn giống thật!”

Tôi tiếp tục “sáng tạo” bừa bãi: “Người ta là diễn viên quần chúng đáng kính, vừa từ phim trường trở về đấy.”

Tiểu Ngô như hiểu ra: “Được, hay là cạo trọc đi, khi nào tóc mọc, tôi sẽ tạo cho anh ta một kiểu tóc phù hợp.”

Thấy Ân Chân không phản đối, tôi liền quyết định thay: “Được, cứ thế mà làm.”

Chiếc kéo trong tay Tiểu Ngô vung lên loang loáng, từng mớ tóc rơi lả tả xuống đất, tôi nhìn mà tự hổ thẹn, tóc của anh còn dài hơn tóc một người con gái là tôi đây, không biết phải nuôi từ bao giờ, lẽ nào người nhà anh không nói gì sao.

Ân Chân mặt tỉnh bơ nhìn gương, khóe miệng giật giật vài cái, cố gắng kiềm chế.

Tôi lẩm bẩm như tự nói với mình: “Giờ có tiếc cũng muộn rồi.”

Tiểu Ngô vừa cắt tóc cho Ân Chân, vừa trò chuyện với tôi: “Cô Niên, anh ấy là người thân của cô à?”

“Ừm, anh họ tôi.” Tôi cầm một cuốn tạp chí lên, thờ ơ giở xem.

“Không giống nhỉ.”

“Anh ấy giống bố anh ấy còn tôi giống mẹ tôi.”

Tiểu Ngô hình như suy nghĩ rất lâu vẫn không sao hình dung ra được mối quan hệ giữa tôi và Ân Chân, gãi gãi đầu: “Cô Niên, cô thật hài hước.”

Tôi cũng gãi gãi đầu: “Tôi có nói đùa đâu.”

Tiểu Ngô phì cười.

Ân Chân nhắm mắt, khe khẽ thở dài. Không biết là đang cảm thán vì mái tóc mới của mình, hay đang thở dài vì câu trả lời của tôi.

Thêm Bình Luận