Dùng Cả Đời Để Quên

6/10 trên tổng số 1 lượt đánh giá
Tác Giả: Đề Cử
Tình Trạng: Hoàn Thành
Yêu một người đã khó nhưng quên một người đã yêu lại càng khó hơn. Không phải cứ muốn quên là có thể quên được, có người phải Dùng Cả Đời Để Quên! Sinh ra đã làm vua, Dận Chân m …
Xem Thêm

“Được rồi!” Tiểu Ngô khẽ thở hắt ra.

Tôi nhìn cái đầu trọc ló c trong gương, lập tức ném chiếc mũ cho Ân Chân đội vào, đầu bóng loáng thế kia, trời mùa đông lại lạnh thế này mà đi đi lại lại trên đường, cảnh sát vẫn sẽ đến nhà “thăm” tôi mất.

Đưa thẻ VIP ra, Tiểu Ngô ngượng ngùng nói: “Cô Niên là khách quen của chúng tôi, lần này không lấy tiền.”

“Cứ tính tiền đi, nếu không tôi lại có cảm giác như mắc nợ anh vậy.”

“Thật sự không lấy tiền mà!” Tiểu Ngô xua xua tay.

Tôi lấy ra tờ 10 tệ ném lên bàn: “Thế này đi, thiếu tôi cũng mặc kệ.”

Tôi kéo Ân Chân ra ngoài, bối rối nhìn anh chàng mặc quần áo ngủ, đầu đội mũ len trước mặt. Với bộ dạng này mà đến trung tâm thương mại có khi bị người ta đuổi từ cửa, nếu ra chợ thì tình hình chắc sẽ khá hơn. Tôi đã gặp rất nhiều các bà các cô mặc đồ ngủ ra chợ mua thức ăn rồi.

Bộ dạng Ân Chân hơi bứt rứt, giơ tay lên xoa xoa đầu, rồi lại ngượng ngùng bỏ xuống.

Tôi chẳng buồn bận tâm: “Ôi trời, đừng có tiếc mãi thế, lâu nhất là hai tháng nữa lại dài ra thôi, cứ để thế đi.”

Anh nhìn tôi một cái rất lâu, bộ dạng đó rõ ràng là thể hiện sự bất lực sâu sắc.

Tôi đưa anh đến Gia Lạc Phú trên đường Vũ Ninh, lần này chúng tôi đi taxi.

Lấy bằng từ mấy năm trước nhưng tôi vẫn không dám lái xe, lí do là vào đúng ngày được nhận bằng, tôi đã tận mắt chứng kiến một vụ tai nạn giao thông vô cùng thảm khốc trên đường cao tốc. Sự việc đó khiến tôi bị ám ảnh tâm lí nặng nề.

Tôi thà hàng ngày bắt taxi đi làm chứ không chịu mua xe để tự lái, vì việc này, tôi đã bị Thôi Hoài Ngọc cười không biết bao nhiêu lần. Cô ấy nói: “Không lẽ có người chết nghẹn khi ăn cơm thì người khác sẽ không ăn cơm nữa? Thang máy rơi chết người thì người khác không dám vào thang máy nữa? Cậu đúng là lo bò trắng răng, mua dây buộc mình.”

Nhưng mặc kệ cho cô ấy, tôi vẫn việc mình mình làm.

Tính tôi là thế, một khi đã quyết định chuyện gì thì không nghe ai can gián.

Không hiểu lắm về đồ của nam giới, tôi tiện tay lấy mấy bộ đưa cho Ân Chân, chỉ vào phòng thử đồ: “Vào thử đi!”

Anh không nói không rằng, lập tức cầm quần áo vào phòng thay.

Nhân viên bán hàng đứng bên cạnh nhìn chằm chằm theo bóng anh, rồi sau đó quay sang tôi, chỉ chỉ vào đầu, thận trọng hỏi: “Chị ơi, người kia bị bệnh à?”

Tôi nổi cáu: “Cô mới bị bệnh!”

Chắc là bị bộ dạng của tôi dọa cho sợ, cô ta lập tức đổi giọng: “Xin lỗi, em sai rồi!”

Tôi trừng mắt lườm cô ta hai cái, vẫn hằm hằm tức giận.

Có lẽ muốn bù đắp cho sự thất lễ vừa rồi, nhân viên bán hàng đó bèn ra sức lấy lòng tôi: “Chị, cái này rất hợp với bạn trai chị đấy.”

Tôi hất mái tóc dài, nghiêm túc nói: “Quả nhiên là cô có bệnh, con mắt có vấn đề.”

Nhân viên bán hàng: “…”

Tôi chẳng thèm để ý tới cô ta, cũng không muốn mua hàng ở đây nữa, định lát nữa Ân Chân ra sẽ kéo anh đi ngay.

Cô nhân viên bán hàng đó mặt mày khổ sở, nhất định đang thầm nghĩ mình bị sao xấu chiếu, nói gì cũng sai cả.

Nhưng đúng lúc mà Ân Chân bước ra ấy, tôi lập tức thay đổi chủ ý.

Chiếc áo sơ mi 50 tệ, áo len 70 tệ, quần bò 100 tệ, còn cả chiếc áo lông vũ 150 tệ, đôi giầy da 80 tệ, từ đầu tới chân tổng cộng chưa tới 500 tệ, vậy mà anh mặc lên khiến người ta có cảm giác như quý tộc. Dù đầu vẫn đội chiếc mũ len, nhưng hoàn toàn không khiến khí chất của anh giảm sút. Thậm chí, nhất cử nhất động của anh, ánh mắt của anh đều có thứ khí thế trời sinh, khiến người ta chỉ có thể khuất phục, không dám khinh miệt nửa phần.

Nhân viên phục vụ đó cũng là người tinh ý, thấy hai mắt tôi sáng rực, sớm đã rì rầm vào tai tôi không ngớt: “Bộ quần áo này rõ ràng là may cho anh ấy, quá hợp. Em chưa từng thấy ai mặc lên mà lại đẹp trai đến thế.”

Tôi liếc nhìn cô ta một cái, hơi quá lời rồi đấy. Nhưng, tôi cũng cảm thấy anh mặc lên rất đẹp.

Tôi điềm đạm quyết định: “Vậy anh mặc luôn đi”, rồi móc từ trong túi ra năm tờ 100 tệ với bộ dạng xót xa, để được trả lại một tờ 50 tệ nhàu nhĩ.

“Đi thôi!” Trời lạnh quá, tôi hà hơi vào lòng bàn tay, rồi ra sức xoa chúng vào nhau.

Ân Chân đi rất chậm, tôi quay đầu nhìn, không nhịn được cười.

Hai tay anh chắp phía sau, điềm đạm bước, nhìn rất giống học giả. “Này, anh thật nhập vai quá đấy, tưởng vẫn đang quay phim à.”

Anh do dự một lát, nói: “Tiền mua quần áo, sau này sẽ trả cô đủ.”

“Thôi được rồi, anh ăn của tôi, ngủ nhà tôi. Tiền thuê phòng, tiền điện nước không phải là tiền sao, tôi nói cho anh biết nhé, anh có trả cả đời cũng không hết.”

Tôi vốn chỉ định nói đùa, nhưng mặt anh lại đỏ lên, bị tôi nhìn chằm chằm cả nửa ngày mà không nói thêm được câu nào. Tôi day dứt, chắc do mình đùa hơi quá lời, bèn bảo: “Tôi chỉ nói đùa thôi mà, sau này lấy tiền lương của anh trả dần.”

Lúc này anh mới gật gật đầu, bộ dạng tự nhiên trở lại.

Tôi nghĩ, chắc hôm nay trước khi ra khỏi nhà không xem giờ. Nếu không sao lại xui xẻo gặp cô Trương, người chị em tốt của mẹ tôi chứ!

Tôi định vờ như không nhìn thấy, rồi nhân cơ hội lủi đi, nhưng cô ấy đã gọi tôi trước: “Ôi, đây chẳng phải là Tiểu Dĩnh hay sao?”

“Cô Trương, cháu chào cô!” Tôi đành phải chào hỏi.

Không thể trách tôi tại sao lại tránh mặt cô ấy, bởi cô Trương này bình sinh có hai sở thích, một là buôn chuyện, chuyện nhà hàng xóm xung quanh có chuyện nào mà cô ấy không biết rõ, hai là giới thiệu đối tượng cho người khác. Điều khiến cô ấy bực bội nhất là đã không “đẩy” được món hàng là tôi đây đi thuận lợi. Chính vì việc này mà cô ấy không ít lần cằn nhằn trước mặt mẹ tôi.

Cô ấy lẳng lặng kéo tôi ra góc đường: “Tiểu Dĩnh, bạn trai cháu đấy à?”

Tôi im bặt, tại sao ai cũng nghĩ thế! Ngoài bạn trai ra, lẽ nào tôi không được phép đi chơi với bạn khác giới sao?

“Trông thì cũng được đấy, nhưng hơi chậm nhỉ, chẳng biết chào hỏi người lớn gì cả, không hiểu biết bằng Tiểu Dũng nhà chúng tôi.”

Cô Trương bắt đầu trách cứ, lần trước cô ấy có giới thiệu cháu họ cô cho tôi nhưng bị tôi từ chối nên tới giờ vẫn bất bình thay anh ta.

Tôi cười khan. Tạm thời cứ để cô ấy hiểu lầm vậy, ít nhất thì như thế cô ấy cũng sẽ không phải dầy công suy nghĩ tìm bạn trai cho tôi nữa, lỗ tai tôi cũng được nghỉ ngơi một thời gian.

Nhưng tôi đã phạm một sai lầm chết người, cô Trương đã biết, điều đó có nghĩa là mẹ tôi cũng sẽ biết.

Cuối cùng cũng mời được cô Trương đi, tôi giống như vừa trải qua một trận ác chiến, há miệng thở dốc.

Ân Chân hỏi: “Tiếp theo đi đâu?”

Tôi liếc xéo anh: “Chẳng phải anh muốn tìm việc hay sao, tôi đưa anh đi.”

Anh cười mỉm: “Được”

“Đừng đắc ý vội, còn không biết là anh có làm được không mà.”

Anh trầm mặc không nói, sau đó thần sắc để lộ ra vẻ … khinh khi.

Tôi đưa Ân Chân đến cửa hàng hoa của mình.

Cửa hàng nằm trong một con ngõ nhỏ trên đường Thiểm Tây Nam, lấy tên là Thoát Dĩnh Nhi Xuất[1],cách công ty tôi đang làm không xa, tiện cho tôi qua lại quản lý.

[1] Có nghĩa là bộc lộ toàn bộ tài năng.

Cuối tuần, đã gần trưa, theo lí mà nói thì đây là khoảng thời gian kinh doanh tốt nhất, nhưng cửa hàng vẫn vắng vẻ, ngoài nhân viên ra, chẳng có một người khách nào.

Tôi thở dài thườn thượt đẩy cửa bước vào, hai nhân viên bán hàng cười chào tôi: “Chị Dĩnh!”

Dư Tiểu Thanh và Trịnh Tiểu Vân vừa tốt nghiệp chưa được bao lâu, liền bị tôi mời về phụ giúp cửa hàng hoa, do tính cách tôi thoải mái, lại tùy tiện thế nào cũng được, nên họ làm cùng tôi tự do quen rồi, không muốn đi làm văn phòng gò bó sáng tám giờ có mặt chiều năm giờ về nữa.

Thêm Bình Luận