Dùng Cả Đời Để Quên

6/10 trên tổng số 1 lượt đánh giá
Tác Giả: Đề Cử
Tình Trạng: Hoàn Thành
Yêu một người đã khó nhưng quên một người đã yêu lại càng khó hơn. Không phải cứ muốn quên là có thể quên được, có người phải Dùng Cả Đời Để Quên! Sinh ra đã làm vua, Dận Chân m …
Xem Thêm

Anh ừ một tiếng, rồi lưu luyến nhìn màn hình một cái, mới đi lại chỗ tôi.

“Nhìn gì mà chăm chú thế?” Tôi lẩm bẩm hỏi, đặt hộp cơm xuống, liếc mắt nhìn, bỗng thấy vui, đấy là cuốn tiểu thuyết mà Tiểu Vân mới viết được một nửa, nội dung là câu chuyện tình yêu kinh thiên động địa của Ái Tân Giác La Dận Chân với một nhân vật nữ xuyên không nào đó. “Con nhóc này, trong giờ làm còn lén ngồi viết tiểu thuyết, phải trừ lương mới được.” Tôi mím môi, nói với giọng trêu trọc.

Ân Chân nho nhã ngồi ăn cơm, không buồn quan tâm tới tôi.

Tôi thấy không khí thật buồn chán, lại cố gắng nói đông nói tây thêm vài câu, muốn lôi kéo anh nói chuyện.

Anh khẽ chau mày, nói nhỏ: “Lúc ăn không nói.”

Tôi: “…”

Trước kia mỗi khi ăn cơm đều nói rào rào như tằm ăn rỗi với đám Tiểu Thanh, Tiểu Vân. Đây là bữa cơm trầm mặc nhất trong lịch sử mà tôi từng trải qua.

Tôi đi vứt hộp, rồi mở bảng thu chi trong máy tính ra, thật bất ngờ, chỉ trong khoảng thời gian đi mua cơm ngắn ngủi, mà đã bán thêm được mấy đơn hàng.

Tôi nhìn lướt qua một lượt, mặc dù số tiền không nhiều, nhưng đều là khách hàng tự mang đi, không phải giao, có thể tiết kiệm sức lực và chi phí: “Haizz, không tồi!”

Ân Chân liếc mắt nhìn tôi: “Cũng đúng!”

“Liên quan gì đến anh?”

Anh ngang nhiên nói: “Có tôi ngồi ở đây, làm ăn sao có thể không tốt được?”

Mặc dù tôi rất muốn cho cái mặt vênh vênh lên kia của anh một bạt tai, nhưng những lời của đạo sĩ lại lần nữa hiện lướt qua trong đầu. Có lẽ, anh đúng là phúc tinh của tôi.

Tôi thu lại những lời móc máy của mình, chuyển thành hai tiếng cười khan.

Hơn một tiếng đồng hồ đã trôi qua, tới giờ hẹn với Tang Duyệt mà bọn Mục Hàn vẫn chưa quay về.

Tôi không ngừng nhìn đồng hồ, đang định gọi điện giục, thì ba người bọn họ mặt căng bóng sau bữa ăn đã về đến cửa.

“Ăn ở đâu thế?” Tôi trách.

Tiểu Thanh thỏa mãn liếʍ liếʍ môi, dường như vẫn chưa hết hào hứng: “Kim Tiền Báo!”

Xí, anh trai tôi vì theo đuổi phụ nữ mà cũng dám mạnh tay gớm.

“Này, mua về cho em đây, đừng nói anh không thương em nhé!” Mục Hàn đưa cho tôi một cây kẹo Hồ Lô.

Tôi khóc không được cười chẳng xong, nói anh trai keo kiệt thì cũng hơi oan, tôi thích ăn nhất là kẹo hồ lô, loại kẹo bày thành hàng trong các cửa hàng ở Tiên Môn Bắc Kinh tôi không màng, mà chỉ thích loại kẹo mua của những người đi bán rong hoặc quán nhỏ ven đường. Nhưng nếu nói anh trai thương tôi, mời hai cô em đi ăn ở Kim Tiền Báo, nhưng lại chỉ dùng một cây kẹo đáng giá một tệ năm hào để nịnh em mình thì cũng thật quá ưu ái anh ấy.

Nhưng bây giờ tôi không có thời gian mà so đo nữa, tôi cầm túi, bàn giao ngắn gọn, rồi kéo Mục Hàn đi: “Anh, anh đưa em đi!”

“Anh không có xe, đưa đi thế nào?”

“Anh trả tiền taxi là được mà.”

Mục Hàn: “…”

Đến chỗ hẹn, tôi vừa xuống xe, Mục Hàn đã gọi giật lại: “Đừng cố quá, nhìn em vừa đi làm vừa trông coi cửa hàng, gầy đi nhiều đấy.”

“Không sao, em rất khỏe.”

“Nếu không đủ tiền tiêu thì bảo anh, người một nhà, đừng ngại!”

Tôi gật mạnh đầu.

“Đi thôi!” Mục Hàn bảo lái xe quay đầu lại.

Tôi nhìn theo bóng chiếc xe, mỉm cười.

Đừng tưởng tôi và anh trai tôi, hai người, một người họ Niên, một người họ Mục thì không phải anh em ruột, bố mẹ tôi ly hôn từ khi tôi còn rất nhỏ, anh trai theo bố, còn tôi theo mẹ.

Bố mẹ chúng tôi cứ như có thù sâu oán nặng với nhau vậy, không bao giờ qua lại từ ngày ly hôn. Hàng tháng bố đều gửi tiền sinh hoạt, nhưng mẹ không tiêu dù chỉ một đồng mà đều gửi vào tài khoản cho tôi, cùng lúc mẹ làm mấy công việc để nuôi tôi thành người. Sau khi tốt nghiệp đại học, không muốn mẹ phải vất vả nữa nên mặc dù công việc của tôi ổn định và lương bổng cũng không tệ, nhưng tôi vẫn cố gắng kinh doanh thêm. Tiền vốn ban đầu dùng để mở cửa hàng hoa là số tiền sinh hoạt mà bố gửi mười mấy năm qua.

Vừa ngồi xuống tôi đã rất tự giác nói: “Mình đến muộn, bữa này mình mời.”

Thôi Hoài Ngọc cười cười: “Cậu tưởng cậu không đến muộn thì bữa này không phải mời chắc?”

“Đúng thế!” Tang Duyệt phụ họa.

“Coi như cậu thắng, muốn ăn gì cứ gọi, mình uống cốc trà sữa thôi.” Bữa trưa ăn quá no, hai người mà ăn bốn xuất, tôi chưa bao giờ nghĩ mình có thể ăn được nhiều như thế.

Tang Duyệt cười xoa đầu tôi: “Vừa rồi anh chàng đẹp trai đưa cậu đến là ai thế?”

Tôi thờ ơ trả lời: “Còn có thể là ai, anh trai mình.”

“Chán chết, mình còn tưởng có chuyện để buôn chứ.” Hoài Ngọc chỉ vào menu chọn bừa, tôi không ngăn cô ấy, bởi vì tôi biết dù có ngăn cũng vô ích.

“Mình không có hứng thú với đàn ông, có phải các cậu không biết đâu.” Tôi cười hi hi ha ha, dựa vào người Hoài Ngọc, nhân cơ hội sờ sờ ngực cô ấy một cái.

“Cút, để người đàn ông của mình nhìn thấy, chắc chắn sẽ gϊếŧ cậu.” Hoài Ngọc hai tay chống nạnh đanh đá hét.

Tang Duyệt cười tới mức méo xệch cả miệng, “Tiểu Dĩnh, đấy là chỗ ông xã người ta dùng, cậu đừng có xâm chiếm chứ!”

Tôi phun cả trà ra ngoài.

Hoài Ngọc túm lấy Tang Duyệt mà đẩy mạnh một cái: “Cậu dám nói kháy mình, dám nói kháy mình!”

“Tiểu Dĩnh, cứu mình với!” Tang Duyệt kêu lên đầy thảm thiết.

Tôi vừa cắn hạt dưa vừa thưởng thức màn bạo lực trước mặt, đương nhiên không hơi đâu mà chuốc họa vào thân.

Nhắc đến Hoài Ngọc và ông xã của cô ấy, đây quả thật là một cặp tương đối buồn cười.

Ngay từ cái tên đã thấy rất buồn cười rồi. Ông xã cô ấy cũng họ Thôi, tên là Thôi Thập Nguyên[2], còn có biệt danh Mười Đồng.

[2] Thập là mười, nguyên là đồng.

Còn Thôi Hoài Ngọc[3], đọc không cẩn thận sẽ thành Thôi Hoài Thai.

[3] Hoài Ngọc phiên âm tiếng Hán là Huai Yu, gần âm với Huai Yun, nghĩa là hoài thai hay mang thai.

Thực tế, đúng là cô ấy cũng đang bị mẫu thân đại nhân giục muốn thổ huyết rồi đây.

Không biết bao lâu, cơn giận của Hoài Ngọc cuối cùng cũng hết, cô ấy vuốt vuốt tóc, lạnh lùng hừ mấy tiếng.

Tang Duyệt hai tay chống má ngồi thẳng người, khuôn mặt nhỏ thoáng ửng hồng.

Tôi chậm rãi nói: “Giữa thanh thiên bạch nhật, trước con mắt bao người thế này, hai cậu không thể kiềm chế chút à?”

Tang Duyệt ra sức lườm tôi: “Giờ cậu mở miệng rồi, vừa nãy mình bị người ta bắt nạt cậu đã ở đâu chứ?”

Tôi quay sang Hoài Ngọc, “Cậu nghe thấy có ai đang nói gì không? Không có mà!”

Hoài Ngọc nín cười: “Ở đây chỉ có hai chúng ta, không có người nào khác.”

Tang Duyệt cắn khăn tay, lê bước về phía góc tường cuộn người lại giả vờ ngồi khóc lóc.

Hoài Ngọc ăn uống no say rồi mới ậm ờ nói: “Mình sắp chuyển đến Thượng Hải sống, chúng ta ngày nào cũng có thể gặp nhau rồi.”

Tôi liếc xéo cô ấy: “Mười Đồng chịu để cậu đi?”

“Anh ấy bị điều động công tác, mình đi theo.”

“Thì ra là phu xướng phụ tùy.” Tang Duyệt cuối cùng cũng có cơ hội nói xen vào.

“Ngưỡng mộ không?”

“Ngưỡng mộ, ghen tị chết mất” Tôi cười, đối đáp cũng rất lưu loát.

Tang Duyệt khoác vai tôi: “Chúng ta có Tứ Gia che chở, cậu là vợ người ta, chẳng trách Tứ Gia không sủng ái cậu.”

Tôi ngất xỉu, lần nào gặp mặt cũng lôi vấn đề này ra, lại còn rất hào hứng nữa.

Cười đùa thêm một lúc, Tang Duyệt mới nhớ ra phải quan tâm hỏi han tôi: “Người đàn ông cậu nhặt về tối qua không xảy ra chuyện gì chứ?”

Hoài Ngọc vừa nghe, mắt đã mở trừng trừng: “Cái gì ? Cái gì? Có chuyện giấu mình à?”

Tôi đành kể lại chuyện hôm qua một lượt.

Hoài Ngọc sờ sờ cằm như suy nghĩ: “Cậu to gan thật!”

“Đối với một người đã cận kề với cái chết mấy lần mà nói, đây đã là gì.” Lần đầu tiên xém bị xe đâm chết, lần thứ hai xém bị chậu hoa rơi từ trên cao xuống đè chết, còn có nguy hiểm nào khác đang đợi tôi, tôi không dám nghĩ tiếp.

Thêm Bình Luận