Chương 7

Hôm nay trên mái nhà bỗng xuất hiện một người đàn ông giống tôi, mà không biết tại sao dường như anh ta rất vui khi nhìn thấy tôi.

“Xin chào! Cậu là Bạch Tư ha!”

“Xin chào… Anh có thể thấy tôi… Anh cũng là quỷ à?”

“Ừ! Một ông chú mặc đồ thời Đường màu đen gọi tôi tới tìm cậu.”

Vừa nghĩ đến mặt quỷ sai, tôi không khỏi nghẹn họng, anh ta sợ tôi quá cô đơn nên tìm người tới nói chuyện phiếm với tôi à?

“Anh ta bảo anh tìm tôi làm gì?”

“Anh ấy nói sợ cậu cô đơn.”

Tôi nhướn mày, tôi đoán đúng thật kìa. Người đàn ông này rất thích cười, từ khi anh ta xuất hiện đến giờ nụ cười vẫn luôn nở trên môi, tôi nhìn tới phát mệt: “Tôi không cô đơn.”

“Ồ… Xấu hổ ghê.”

“Năm ngoái tôi được chẩn đoán là ung thư máu, người nhà vì chữa bệnh cho tôi mà tiêu hết tiền tiết kiệm trong nhà, nhưng cơ thể tôi lại không biết cố gắng, càng trị liệu lại càng không thấy tốt. Sau khi trị liệu tôi đã từ bỏ rồi, tôi không muốn liên lụy đến người nhà nữa, nhưng bọn họ cứ khuyên tôi phải kiên trì, tôi… Nói thật tôi rất mệt mỏi, hôm qua mẹ tôi dẫn tôi ra ngoài tản bộ, lúc băng qua đường cũng không chú ý xe…”

Nghe anh ta nói đến đây, tôi cảm nhận được một cảm giác châm chọc nồng đậm bao vây tôi, vừa rồi vào lần đầu tiên gặp anh ta, tôi cứ cảm thấy thoạt nhìn người này thật ngu xuẩn nhưng hiện tại tôi lại thấy tôi ngu hơn anh ta nhiều.

Người đàn ông vỗ vỗ tôi rồi nói tiếp: “Lúc đó tôi đã rất dũng cảm, tôi và mẹ tôi băng qua đường, khi tôi thấy chiếc xe lao đến tôi lập tức đẩy mẹ tôi ra, thế là tôi đã cứu được mẹ tôi! Tôi còn nghĩ rằng đời này tôi chưa bao giờ mạnh mẽ như vậy!”

Tôi giơ ngón tay cái lên với anh ta: “Anh thực sự rất giỏi.”

Nhìn xem người ta đã vì cha mẹ làm cái gì, tôi nhìn mình đã làm cái quái gì, quá khứ của tôi nghĩ lại mà đau lòng, lúc trước rốt cuộc tôi đã nghĩ gì vậy?

“Này? Anh bạn, sao anh chết?”

“Tôi…” Tôi hừ lạnh một tiếng, hiện tại tôi cảm thấy xấu hổ không biết nên nói mình chết thế nào: “Tôi tự sát.”

Người đàn ông hơi ngẩn ra, anh ta cũng giơ ngón cái lên với tôi: “Cậu thật dũng cảm.”

“Anh đang châm chọc tôi nhỉ.”

“Không có mà! Khi tôi nằm trên giường bệnh, rất nhiều lần tôi đã muốn kéo những cỗ máy duy trì sự sống của tôi ra, nhưng tôi không dám làm.”

Cho dù người này nói như vậy tôi vẫn không thích: “Lấy sự khâm phục của cậu về đi, tôi không thích.”

“Ồ… Anh có thể cho tôi biết tại sao không?”

Tôi cúi đầu, nhớ tới một tôi ấu trĩ của lúc trước mà suýt chút nữa bật cười: “Giận dỗi cha mẹ.”

Người đàn ông nhìn tôi im lặng, cuối cùng tôi cũng thấy nét không vui từ trong đôi mắt của anh ta.

“Cậu ngốc quá.” Không biết bao lâu sau anh ta mở miệng.

Tôi trả lời anh ta với gương mặt không có bất cứ biểu cảm nào: “Cảm ơn, tôi biết.”

“Con người dù cho gặp phải thất bại gì cũng không nên lựa chọn chấm dứt sinh mệnh của mình.” Người đàn ông bắt đầu thuyết giáo, tôi nghi lúc anh ta còn sống chắc chắn anh ta là giáo viên.

“Khi còn sống anh làm gì?”

“Thầy giáo.”

“Được rồi.” Quả nhiên tôi đoán đúng: “Nói thật, nếu tôi biết con người sau khi chết phải chịu tội, tôi sẽ không tự sát.”

“Giờ mới biết hẳn là đâu muộn nhỉ?”

Tôi nhìn đôi chân rõ ràng bên dưới nói: “Muộn rồi.”