Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Đừng Dập Đầu! Đại Lão Tu Tiên Nhà Ta Chỉ Thích Trồng Trọt

Chương 4: Vị cao nhân bí ẩn

« Chương TrướcChương Tiếp »
Y Bạch Dạ thoáng biến động nhỏ trên lông mày. Nhưng biến động ấy nhanh đến mức mà Sa Nguyệt đang nhìn chằm chằm cũng chẳng thấy. Bạch Dạ buông hạt hướng dương, trước mặt đồ đệ ra vẻ chỉnh lí y phục, rồi đưa tay sẵn sàng giảng đạo. Mặc dù lời nói của Sa Nguyệt tràn đầy tổn thương, nhưng hắn vẫn điềm nhiên kệ.

Sa Nguyệt gật gật đầu, lấy ra phong thái mê muội ngưỡng mộ. Nàng cất giọng, bắt đầu kể như được chứng kiến:

"Sư phụ! 500 năm trước, thế giới chia làm hai phe. Một là chính đạo, hai là ma đạo.

Năm đó, chính đạo yếu ớt, ma đạo càn quấy. Nói trắng trợn, một tà ma có thể địch mười chính đạo.

Những phàm nhân không có căn cốt, không thể tu luyện thì co ró sợ hãi, ám binh như trò hề.

Ma giáo ngông cuồng, yêu quái hoành hành ăn tươi nuốt sống. Dưới tay của Đông Nguyên Giảo, người đứng đầu những cuồng phái...Ma giáo ngày càng tiến xa hơn với mục đích thống trị hai phe, đạp đổ cái gì mà chính đạo.

Còn có một nguyên nhân sâu xa hơn, đó là xoá sổ thế giới tu tiên. Các phái chính đạo hết sức hợp lực, nhưng lại như ngãi ngứa cho chúng. Thế giới tu tiên trên đà xuống dốc, tưởng chừng đã hết đường chống lui..

Thì cách 200 dặm dưới núi Vọng Thánh, tại chính hang ổ của Ma Giáo đã đột ngột xuất hiện một cao nhân bí ẩn.

Hắn ở hông đeo hồ lô nhỏ, ở mặt đeo mặt nạ bạc. Trên bả vai, trụ một con khỉ xám ba mắt.

Hắn vung tay một cái, mười tám tà ma gục đổ.

Hắn thở ra một câu, yêu quái chủ động thuần phục.

Hắn dùng một chiêu kiếm, Đông Nguyên Giảo tan biến thành hư vô.

Hắn đổ hết bình rượu trên tay, linh căn của thế giới được phục hồi.

Hắn ra lệnh khỉ xám đi lấy ba tiên dược, một ngón tay cử động. Tu tiên phàm nhân trọng thương liền khoẻ lại.

Hắn cười nhạt, hiên ngang lặng lẽ thu hết những pháp bảo, nhưng vật ngọc trên người tà ma giáo phái rồi mất tung mất tích...

Người ta truyền nhau rằng, đó là thánh nhân đắc đạo cao hơn tiên đế.

Đến nay đã 500 trôi qua.

Vị cao nhân kia vẫn là một ẩn số khó nắm bắt. Các chính phái lớp trẻ, nhân tài lầm lượt xuất hiện. Họ vẫn làm theo, cung phụng và tôn trọng khi nhắc đến:

Tồn tại kia.."

Sa Nguyệt chậc chậc, vẻ mặt nghiêm túc si mê. Nàng kể xong, vội vàng nhìn sang Y Bạch Dạ lên tiếng:

“Sư phụ, người có biết vị cao nhân đó còn sống hay đã chết không? Cao nhân mà, ta còn nghĩ lần đánh với Ma Giáo đó đã khiến ngài ấy bị trọng thương.”

Y Bạch Dạ thoáng cười cười. Hắn nâng mày, mang một vẻ ưu tư lãnh đạm. "Ngươi nghe chuyện ở đâu vậy?"

Sa Nguyệt lắc lắc đầu, tay vẫn vuốt ve Hắc Miêu một cách ôn nhu. Nàng vận khí, cho ra một chút năng lượng truyền ảnh. Trong bàn tay trắng thuần dần dần hiện lên một bóng hình xanh xanh, chính xác là một đốm lửa có thể thấy hình.

Y Bạch Dạ ô một tiếng, đầu hơi cúi xuống xem kĩ. Hắn gật gật: "Hoá ra là nghe kể chuyện ở lão ngư."

Sa Nguyệt phẫy phẫy tay phẩy đi phép lực. Nàng cười nhạt, cúi người rũ tà y phục để thả Hắc Miêu xuống. Sau đó một hai hóng chuyện đối với sư phụ.

Y Bạch Dạ nhếch mép, tỏ ra ý thâm sâu khó lường. Hắn lấy quạt che miệng, đôi tay khua ra ba chữ.

"Sư phụ biết!"

Quả nhiên ý tứ của đồ đệ ngoan đã hết hiện lên mặt. Sa Nguyệt đứng bật dậy, một bước thi triển bay vèo đến bên cạnh Y Bạch Dạ. Nàng xắn ống tay y phục, đôi tay trắng trẻo nõn nà lộ ra. Sa Nguyệt dùng lực nhẹ mà nhiệt tình xoa xoa huyệt thái dương của sư phụ. Hết huyệt thái dương liền chuyển tới bả vai rộng mà bóp bóp.

Y Bạch Dạ vẻ mặt hưởng thụ, cổ hơi lay lay cựa quậy biểu ý. Sa Nguyệt đứng đằng sau, lúc này cũng không nhìn thấy sự biến đổi trên gương mặt nam nhân.

Bạch Dạ hơi chau mày ngỏ ý:

"Ngươi muốn biết vị cao nhân đó còn sống hay đã chết, ở đâu để làm gì?"

Sa Nguyệt ồ một tiếng. Y Bạch Dạ ngược lại cũng chẳng thấy được, vẻ tinh nghịch đơn thuần, láu lỉnh của đồ đệ đằng sau lưng đã biến mất. Thay vào đó là một dáng vẻ hoàn toàn khác. Lấp loáng trên đỉnh trán trắng hiện lên một chút hoa văn nhỏ, đôi mắt với tia đồng tử thoáng biến đổi thành một màu khác rồi biến mất...

Một cái nhếch miệng nhẹ nhẹ. Sa Nguyệt nhìn vào gáy nam nhân quen thuộc. Phút chốc lại trở lại âm tiết dễ nghe.

"Sư phụ, nếu quả thực vị cao nhân đó còn sống thì ta phải tìm đến tận nơi để ôm đùi, kiếm một chút pháp bảo, linh dược, linh khí về rồi."

Y Bạch Dạ xì một tiếng, hắn khẽ khàng nhếch nhếch miệng. Đôi mắt thâm sâu khó lường vô cùng. Nhưng âm tiết nghe ra lại có chút thất vọng:

"Chẳng lẽ ngươi làm đồ đệ của vi sư lại không được lợi lộc gì sao? Ai bảo vi sư không có pháp bảo, không có công pháp tu luyện. Sa Nguyệt, là ngươi trước giờ chưa từng hỏi sư phụ."

Y Bạch Dạ nói xong, cố tình mang theo một chút hàm ý chờ đợi phản ứng của Sa Nguyệt. Hắn phe phẩy chiếc quạt, hơi ngẫm nghĩ lại câu chuyện mà tiểu đồ đệ vừa kể.
« Chương TrướcChương Tiếp »