Chương 13. Kẻ phản bội kiếp trước xuất hiện.

Sau chấn động đêm hôm đó, Vương Hiền liền âm thầm cho nhiều vệ sĩ hơn theo sau bảo vệ hai bảo bối nhà mình. Nhưng nhìn xem, hai đứa nghịch tử đó hết lần này đến lần khác hợp tác với nhau cắt đuôi người của mình, giận cũng đã giận, mắng cũng đã mắng, ông cuối cùng không còn cách nào với hai đứa trẻ cứng đầu cứng cổ kia. Dù gì cũng là người đứng đầu Vương gia sau này, đối mặt một chút với nguy hiểm cũng là điều không tránh khỏi.Hôm nay, Tiêu Chiến trực phòng cấp cứu,,,

Tiếng xe gấp gáp, tiếng người náo loạn, những chiếc xe mang những người máu xe đầy mình vào phòng cấp cứu, tất cả đều là vết thương do dao chém mà thành. Vội vã đeo bao tay, Tiêu Chiến cùng những bác sĩ khác bắt đầu cầm máu cho bệnh nhân, sau khi thành công cố định vết thương ở vai, cầm được máu vết thương lớn nhất, anh thở phào nhẹ nhõm kiểm tra những nơi khác. Khoan đã, vết xăm này....

Nhìn đến mặt người kia, Tiêu Chiến thất thần, Hoắc khôn? Vậy mà ở đời này, anh ta vẫn là xuất hiện, đúng là oan gia ngõ hẹp.

" Bác sĩ, đau..." Người kia nhăn mặt thều thào.

Tiêu Chiến vẻ mặt không tốt nhìn tên kia " sao lúc đi chém nhau không thấy nghĩ tới sợ đau? người trẻ các người có phải luôn chê mạng quá dài không?"

Tên kia trừng mắt nhìn anh, từ lúc hắn hiểu chuyện tới nay, chưa có ai dùng ngữ khí này nói chuyện với hắn. Từ ngoài, một đám người áo đen nữa chạy vào, ngay cả súng cũng rút ra, một tên dầu trọc trong số đó hét lớn:

" Bệnh viện các người hôm nay để bất kỳ ai trong số họ mất mạng, thì chết một đền 1"

Sự hù dọa cùng khẩu súng chỉa thẳng vào đám người làm hơn phân nửa bác sĩ trong đây sợ hãi đến luống cuống tay chân.

Một tên trong đó sau khi nghe điện thoại liền báo lại vói tên đầu trọc: " Đại gia, phía Vương gia bên kia chúng ta có nên tiếp tục hay không?"

" Đợi xử lý xong thương thế cho lão nhị, rồi mới đi lột da tên nhãi con Vương Nhất Bác đó, để xem súng trên tay ta cứng, hay đầu của thái tử Vương gia kia cứng"

Tiêu Chiến nghe đến tên Vương Nhất Bác liền dừng lại một chút, anh đoán hơn phân nửa đám người này mới vừa ẩu đả với cậu xong, nhìn tình trạng này cũng biết ai thắng ai thua rồi. Tiêu Chiến một đời ra vào Lân bang, cũng quen cảnh chém gϊếŧ, nhưng có thể hay không đừng để Vương Nhất Bác ngày ngày kéo người đi đánh nhau như những tên du côn đầu đường xó chợ này. Động tác trên tay mạnh một chút, Hoắc Khôn nhăn mặt la oai oái, một khẩu súng lạnh ngắt chỉa vào đầu anh, đe dọa " làm cho cẩn thận vào, nhị gia có mệnh hệ nào thì đừng trách"

Ngón tay điều khiển kéo giữ đầu chỉ của tiêu Chiến liền miết mạnh hơn một chút, sắc mặt Hoắc khôn triệt để xanh ngắt.

" Đại ca,, xin anh,,xin anh đừng nói nữa,,, tên bác sĩ này rất cọc tính, đừng chọc giận hắn"

Tiêu Chiến vẫn giữ yên lặng làm xong công việc của mình, Hoắc Khôn nhìn bóng lưng của anh mà có chút hứng thú, dựa vào xe đẩy mà cười thâm trầm.

" Tiêu Chiến sao? Thú vị!, nhưng cái tên này có chút quen thuộc" Lúc này Hoắc Khôn kịp thời nhớ ra, rốt cuộc người này không phải là kẻ luôn xuất hiện cùng Vương Nhất Bác đó sao? thảo nào nhìn đôi mắt lại quen như vậy.

Cuối cùng hắn cũng phát hiện ra điểm yếu của Vương Nhất Bác rồi, tên bác sĩ này dáng vẻ thật không tệ, nếu có thể mang về nhốt trong nhà làm thú vui thì cũng rất tốt.