Chương 16. Thừa kế, uy hϊếp

Khi Vương Nhất Bác trở về nhà họ Vương đã là trưa hôm sau, nếu không phải có cuộc họp gấp, cậu thật không muốn rời xa kẻ đang nằm lì trên giường kia. Phải nhanh chóng ổn định mọi việc, mang người đó về nhà họ Vương sống.

Mở cửa bước vào phòng họp, thấy Vương Hiền cùng tứ trụ Long, Điêu, Hổ, Xà 4 người đều đang đợi mình. Vương Nhất Bác cố tỏ ra bình thường ngồi vào vị trí của mình. Sau khi Hổ ca và Long thúc công bố kết quả học tập của Vương Nhất Bác thời gian qua, Vương Hiền liền có một bụng tự hào về đứa con này, bên ngoài nó cùng lắm là đứa nhỏ năm nhất khoa chính trị, nhưng thực chất thứ nó biết được hơn như thế nhiều.

Vương Nhất Bác tiến về phía màn hình lớn, cũng công bố một phần kết quả làm ăn trong suốt mấy năm tập sự qua, tất cả mọi thứ trong sáng ngoài tối, rõ ràng rành mạch.

5 Người ngồi phía dưới một chút cũng không nghe vào lời cậu nói, ánh mắt đang dán vào dấu răng rướm đỏ trên cổ tay vô tình Vương Nhất Bác để lộ, mấy người kia liền liên tục ho khan vài tiếng.

“ Con dám để 5 ông già này đợi cả buổi sáng, chính là nguyên nhân kia sao?”

Vương Nhất Bác bị vạch trần, cũng không yếu thế nhìn vào Vương Hiền. “ Thì sao? Ba ba muốn cấm cản?”

Vương Hiền lắc đầu, cố làm ra vẻ bất lực nói với 4 người kia. “ Mấy người xem, ngày trước thì đeo dính chúng ta như cao dán hiệu con chó, có gỡ cũng gỡ không ra, bây giờ lớn rồi,,,lại vì bồi tiểu tử kia mà bắt 5 cái lão già này đợi..”

5 người liền bày vẻ mặt bị phản bội, thất vọng ra khỏi phòng, trước khi đi còn chân thành khuyên một câu “ tuổi trẻ, vẫn là nên tiết chế”

Trong ngày hôm đó, Vương Hiền liền chính thức giao lại toàn bộ cơ nghiệp Vương gia cho Vương Nhất Bác, mỗi một ngày còn không biết mệt mỏi cùng con gái cưng Vương Nhã Nhã đi đánh gold, uống rượu. Cuộc sống hết sức thanh nhàn.

Hôm nay Vương Nhất Bác đến đón Tiêu Chiến như mọi khi, đợi mãi chẳng thấy anh ra, liền sốt ruột gọi điện nhưng anh đã khóa máy.

Ting ting…Một tin nhắn lạ gửi đến “Ngay bây giờ, bãi Container số 2, nếu dám dẫn theo đàn em, Tiêu Chiến sẽ mất mạng”

Vương Nhất Bác lên xe, sắc mặt bình tĩnh mang một khẩu súng lục giấu trong ngực áo mình, phóng xe nhanh đến địa điểm kia, sau đó mở điện thoại, gửi định vị đỏ đến cho Vương Nhã Nhã.

Chiếc xe đi thẳng vào sâu bên trong bãi, trước một khu đất trống, cậu nhìn thấy Tiêu Chiến đang bị treo lơ lửng trên một móc cần cẩu. Thấy Vương Nhất Bác, anh không ngừng lắc đầu ra hiệu.

Hoắc Khôn đưa ánh mắt nhìn Tiêu Chiến trên cao đang ô ô giãy dụa, lại thấy ánh mắt Vương Nhất Bác một tấc cũng không rời kẻ lơ lửng trên kia, liền cười một nụ cười như đã thắng cược.

“ Thái tử của Vương gia à? Tao tưởng mày sẽ tài giỏi lắm cơ, như cái ngày mày đem cả đám bọn tao chém đến thừa sống thiếu chết, nhưng không ngờ….miếng vảy ngược của mày lại dễ dàng tìm được như vậy…”

Hắn ra hiệu một chút, người lái cần cẩu liền cho di chuyển, mang Tiêu Chiến bay một vòng trên không trung, thế nhưng ngoài dự định, không ai nghe tiếng khóc lóc cầu cứu của anh.

Hoắc Khôn lại cười “ Thật có ý tứ nha,không hổ là người trên đầu quả tim của thái tử gia”

Vương Nhất Bác đến giờ phút này không che giấu nổi sự nóng lòng “ Rốt cuộc muốn gì?”

Hoắc Khôn cười khoái trá: “ Giữa mày và nó, hôm nay chỉ 1 đứa sống sót ra khỏi đây, nếu mày chọn hi sinh nó, bây giờ có thể về,còn nếu muốn bảo vệ nó, thì tự rút súng bắt vào ngực 2 phát, bất kể mày có sòn sống hay không, tao đều thả nó”