Chương 53

Lục Yến đứng bên cạnh cô, nhìn cô rũ mắt xuống, anh mím môi đi theo bước chân cô.

Nghe thấy tiếng bước chân rất gần ở phía sau, Hứa Kim Kim tăng tốc.

Nhưng dù cô có đi nhanh đến đâu, tiếng bước chân dường như chỉ cách cô nửa mét.

Không nhanh không chậm, dường như rất dễ dàng đuổi theo cô.

Cô hạ môi xuống bước đi nhanh hơn, bước thật nhanh trên con đường, khi cây gậy mù đang lơ lửng trên không, cô nhận ra đây là ngã tư, vừa định bước xuống bậc thang, bên tai đột nhiên nghe thấy tiếng còi xe.

Cô giật mình, chưa kịp phản ứng đã có người nắm lấy cổ tay cô.

"Cẩn thận."

Cái chạm ấm áp trên cổ tay khiến Hứa Kim Kim tỉnh táo lại.

Hứa Kim Kim chợt nhận ra việc tiếp tục theo đuổi anh chỉ lãng phí thời gian và sức lực.

Về phần Lục Yến…

Nếu thật sự không được, hai tháng sau cô sẽ nghĩ cách khác.

Sau khi thông suốt, cô cảm thấy nhẹ nhõm.

Cô rút tay lại, dùng giọng điệu khách khí nói: "Cảm ơn."

Lục Yến nhìn chằm chằm biểu cảm của cô, nhìn thấy ánh mắt xa lánh của cô, anh nhướng mày hỏi: "Cô không sao chứ?"

Hứa Kim Kim nắm lấy cây gậy mù lùi lại một bước để tạo khoảng cách với anh: "Không sao, phiền anh gọi một chiếc xe, tôi muốn về sớm một chút."

Lục Yến vẫn giữ nguyên tư thế vừa rồi, tay chậm rãi hạ xuống, chỉ lưu lại cảm xúc hơi lạnh trên đầu ngón tay mình.

"Được."

Tình cờ có một chiếc taxi đi ngang qua, Lục Yến ngăn lại, hai người ngồi vào ghế sau.

Người lái xe bật radio, tiếng nhạc "Hồ Thiên Nga" vang vọng trong xe.

Hứa Kim Kim quay người về phía cửa sổ xe, tiếng nhạc càng khiến cô thêm chán nản.

Cô chớp chớp hàng mi, đôi mắt vẫn tối sầm như xưa.

Cô không biết kiếp này mình có cơ hội được biểu diễn trên sân khấu lần nữa hay không.

Nghĩ tới đây, cô không khỏi thở dài.

Đối với buổi biểu diễn ở nước ngoài này, hợp tác với Chu Uyên chắc hẳn sẽ giành được giải thưởng.

Lục Yến ở bên cạnh nghiêng đầu, bắt gặp ánh mắt đen tối của cô.

Vừa định nói chuyện.

Người lái xe ngồi ở hàng ghế đầu vặn nút radio, loa trên ô tô vang lên một giọng nữ có giọng truyền thanh: "Một báo cáo nhanh về tin tức buổi tối, vũ công chính của đoàn Ba lê hoàng gia là Chu Uyên và Vệ Tử đã giành được huy chương vàng, huy chương vàng này là lần đầu tiên trong mười năm qua, hai diễn viên là những người trẻ nhất từng giành được giải thưởng múa ba lê cao nhất…"

Người lái xe bấm số xuống, một bản nhạc pop vang lên trong xe.

Lục Yến chú ý tới đôi mắt kia đang rũ xuống, khóe mắt dần dần đỏ lên, môi mấp máy nhưng không lên tiếng.

Hứa Kim Kim không nói gì cho đến khi về đến nhà.

Khi cô mở cửa, cô nhớ ra điều gì đó, quay mặt sang bên cạnh: "Chúc ngủ ngon."

"Ngủ ngon."

Lục Yến nhìn bóng lưng cô, cô không giống bình thường cùng anh tán gẫu một lúc rồi mới bước vào nhà, lần này cô không dừng lại mà trực tiếp đi thẳng vào, một tiếng "ầm" nhanh chóng truyền vào tai anh.

Cánh cửa nhà Hứa Kim Kim đóng chặt.

Anh đứng đó nhìn chằm chằm cánh cửa một lúc lâu trước khi mở cửa bước vào nhà mình.

Vừa đến phòng khách đã nghe thấy tiếng xào xạc, Lục Yến ngước mắt lên, nhìn thấy trợ lý Lý đắp mặt nạ ngồi trên ghế sofa gỗ.

"Lục tổng, buổi hẹn hò của anh với Hứa tiểu thư thế nào rồi? Tiến độ có tiến triển không?"

Trợ lí Lý vừa nói vừa cẩn thận dùng tay chỉnh lại chiếc mặt nạ.

Lục Yến liếc anh ấy một cái: "Sao cậu xuất hiện ở đây? Không phải tôi nói cậu ít xuất hiện ở đây sao?"

Trợ lí đặc biệt Lý ấn mặt nạ xuống, nghiêm túc trả lời: "Lục tổng, không phải tôi lo lắng cho anh sao? Ngỡ như anh và Hứa tiểu thư không thuận lợi, tôi còn có cách khác cho anh."

Lục Yến đang cởi cúc áo sơ mi ra thì dừng lại, sắc mặt phức tạp: "Cậu có cách gì?"

Nghe vậy, trợ lý đặc biệt Lý cảm thấy chuyện này có gì đó không đúng, anh ấy lặng lẽ nhìn biểu cảm của Lục Yến.

Trên mặt anh không có biểu cảm gì, quai hàm căng thẳng, thậm chí đôi môi mỏng cũng mím thành một đường thẳng.

Dựa trên kinh nghiệm "bạn hổ" nhiều năm của anh ấy, cuộc hẹn hò này có thể không thuận lợi.

Anh ấy lập tức cúi người cẩn thận hỏi: "Lục tổng, tôi không biết có nên nói hay không."

Lục Yến liếc nhìn anh ấy, khẽ hừ một tiếng: "Vậy thì đừng nói."

Trợ lý đặc biệt Lý cũng không nản lòng, anh ấy đi tới: "Lục tổng, tôi nghĩ khi nào chuyển biến tốt thì anh nên dừng lại, tôi sợ anh đi quá xa, sẽ lừa vợ anh bỏ chạy."

Lục Yến liếc anh ấy một cái, giọng điệu lạnh lùng nói: "Trợ lý đặc biệt Lý, có phải công việc tôi giao cho cậu quá nhàn rỗi, cho nên có thời gian ở đây nói điều vô nghĩa? Không bằng sau này tôi sắp xếp thêm công việc cho cậu, thế nào?"

Trợ lý đặc biệt Lý nghe vậy giật mình vội vàng tháo mặt nạ trên mặt xuống chạy vào nhà vệ sinh: "Lục tổng, tôi sẽ câm miệng, tôi đi tẩy mặt nạ bây giờ đây."

Trong phòng khách chỉ còn lại Lục Yến, anh đứng đó một lúc lâu, nheo mắt dưới mắt kính sốt ruột cởi cúc áo.