Chương 56

Chu Uyên nhìn anh cười, hỏi: "Anh là?"

"Anh ấy là hàng xóm cạnh nhà em, đã giúp đỡ em rất nhiều."

Không đợi Lục Yến kịp trả lời, Hứa Kim Kim ở bên cạnh giải thích.

Chu Uyên nhìn Lục Yến: "Thì ra là hàng xóm của Kim Kim, trước đây cám ơn anh đã chăm sóc Kim Kim."

Lục Yến không lên tiếng nhưng ánh mắt lại tối sầm.

Hứa Kim Kim cảm giác được bầu không khí dưới nhà đột nhiên trầm xuống, cô có chút bối rối, Chu Uyên lại từ xa đến đây gặp cô, cho nên trước tiên cô phải chiêu đãi anh ấy.

"Thầy Yến, tôi còn có việc, tôi đi trước."

Lục Yến nhìn người trước mặt, sắp xếp lại chuyện xưa, vài giây sau, giọng nói của Hứa Kim Kim vang vọng bên tai anh.

"Chu Uyên, anh tới nhà em ngồi đi, lát nữa em mời anh ăn cơm."

"Được."

Anh nghiêng người nhìn qua, nhìn bóng người mảnh khảnh bước vào hành lang.

Trợ lý Lý đang đứng trên lầu ăn dưa, anh ấy vỗ nhẹ lên mặt một ít kem làm mềm da, nhìn bóng lưng thẳng tắp ở tầng dưới, tự nhủ: "Tình địch của Lục tổng hình như khá mạnh."

Vừa dứt lời, anh ấy nhìn xuống lầu bắt gặp một ánh mắt đang liếc nhìn mình.

Một ánh mắt lạnh lùng đảo qua khiến trợ lý Lý lập tức ngồi xổm trong góc, một lúc sau mới nói: "Cô bé quàng khăn đỏ nhìn thấy bộ dạng này của anh chắc chắn sẽ sợ mà bỏ chạy."

-

Lúc đó đã gần giữa trưa, sau khi Hứa Kim Kim tập luyện vũ đạo xong, buổi sáng không có việc gì làm nên cô đến trước cửa phòng học lớp 11 (bảy).

Khi cô đến cũng là lúc tan học.

Các học sinh đang trò chuyện chơi đùa ở hành lang, bên tai vang lên những tiếng ồn ào.

Cô chặn một học sinh đi ngang qua hỏi: "Kỉ Hoài có ở đây không? Phiền em giúp cô gọi em ấy một chút."

"Kỉ Hoài không có ở đây."

Hứa Kim Kim tỏ ra ngạc nhiên nói: "Không có ở đây? Em ấy không đến lớp sao?"

Học sinh gật đầu: "Người nhà cậu ấy xin cho cậu ấy nghỉ phép một tháng, cho nên gần đây cậu ấy không đến lớp."

Nghe vậy, Hứa Kim Kim sửng sốt.

Bây giờ cậu học 11 sắp lên cao trung, chính là thời khắc mấu chốt nhất, sao có thể nghỉ phép lâu như vậy?

"Cô Hứa, không có chuyện gì, em đi mua đồ ăn trước, buổi trưa còn có bài kiểm tra."

Hứa Kim Kim tỉnh táo lại nói: "Không có việc gì, em mau đi đi."

Học sinh đó theo các bạn cùng lớp rời đi trò chuyện cười đùa.

Hứa Kim Kim đứng đó một lúc, lòng rối bời, cô đang định rời đi thì có người gọi cô.

"Cô Hứa, tôi vừa nghe cô nói muốn tìm Kỉ Hoài?"

Là Điền Điềm lên tiếng, sau khi tan học ra khỏi phòng học, cô ấy tình cờ nghe được cuộc trò chuyện giữa Hứa Kim Kim và học sinh.

Hứa Kim Kim gật đầu: "Ừm, tôi tìm em ấy có ít chuyện."

Điền Điềm suy nghĩ một chút rồi nói: "Tôi nghe giáo viên chủ nhiệm của bọn họ nói Kỉ Hoài có thể sẽ nghỉ học. Nếu cô có việc gấp cần tìm em ấy, tôi sẽ giúp cô tìm địa chỉ nhà của em ấy, cô có thể đến nhà tìm em ấy."

Hứa Kim Kim nghe xong lập tức đáp: "Được được, phiền cô giúp tôi tìm một chút."



Buổi chiều trước khi tan làm, Hứa Kim Kim ngồi vào bàn làm việc, ghi âm lại những gì Điền Điềm đưa cho cô bằng giọng nói vào điện thoại di động.

Các giáo viên khác đã rời đi, chỉ còn lại cô trong văn phòng, quay mặt về hướng ngược lại.

Hàng xóm của cô hôm nay có vẻ rất bận rộn, cả ngày nay cô không gặp anh.

Vừa lúc cô chuẩn bị rời đi, ngoài cửa vang lên tiếng bước chân, cô chưa kịp nói gì, một giọng nói dịu dàng rơi xuống đầu cô.

"Kim Kim, chưa về sao?"

Hứa Kim Kim đứng dậy khỏi ghế: "Tôi đang chuẩn bị."

Lục Yến cởϊ áσ vest khoác lên cánh tay, anh ổn định hô hấp: "Tôi cũng chuẩn bị về, chúng ta cùng nhau về nhé?"

Nếu là bình thường, Hứa Kim Kim sẽ háo hức đi cùng anh, nhưng hôm nay cô phải đi tìm Kỉ Hoài, hơn nữa…

Nghĩ đến bề ngoài chết chóc của mình, cô muốn trốn tránh anh.

Cô quay mặt sang một bên, trên mặt có chút không được tự nhiên: "Không được, hôm nay tôi có việc phải làm."

Lục Yến cụp mắt nhìn cô: "Có chuyện gì, cần tôi giúp không?"

"Không cần, tôi có bạn rồi anh ấy có thể giúp tôi, vậy tôi đi trước."

Nói xong, Hứa Kim Kim cầm cây gậy mù bước đi.

"Kim Kim."

Một thanh âm từ phía sau truyền đến, khiến bước chân Hứa Kim Kim dừng lại.

"Kim Kim đối với tôi có ý kiến sao?"

Hứa Kim Kim: "Không có."

Trong giọng nói có chút nặng nề, tựa hồ có chút thất vọng, Hứa Kim Kim cho rằng anh đã giúp đỡ cô rất nhiều, còn bề ngoài chết chóc của mình với anh không có liên quan, cô nhấp môi dưới đang định mềm mỏng lời nói thì phía sau lại vang lên một giọng nói.

"Vậy từ nay về sau Kim Kim vẫn coi tôi là bạn chứ?"

Hứa Kim Kim nghe được từ "bạn", không khỏi cong môi quay người lại: "Đúng vậy, như đã hứa, làm bạn tốt cả đời."

Lục Yến nhìn cô phồng má lên, anh giật mình trong giây lát, sau đó nghe thấy một tiếng "Hừ" nhẹ, bất lực nhìn người trước mặt mình rời đi .

Anh cụp mắt đứng đó một lúc lâu.

Trợ lý Lý lặng lẽ từ ngoài cửa bước vào: "Lục tổng, anh họp với đối tác cả ngày, cơm cũng chưa kịp ăn đã lao tới đây, có dỗ dành được không?"

Lục Yến nhướng mi liếc nhìn anh ấy.