Chương 58

Hứa Kim Kim hỏi cô dọn dẹp quán bar, cuối cùng cũng tìm được cửa sau của nhân viên pha chế, cô tìm được tay nắm rồi mở cửa ra.

Sau khi cửa mở, cô đang định bước ra thì nghe thấy một tiếng rêи ɾỉ nghèn nghẹt, sau đó là một tràng cười vang lên: "Kỉ Hoài, lần này rốt cuộc tao cũng bắt được mày, không ở trường, không ai quản sống hay chết của mày, mau đưa tiền trên người ra đây, bằng không hôm nay tao gọi đại ca ra đánh chết mày."

Kỉ Hoài che bụng trong miệng có vị ngọt, cậu lắc lư chịu đựng đau đớn cố trấn tĩnh bản thân, nhìn khuôn mặt dữ tợn trước mặt, cậu đưa tay lau vết máu trên khóe môi, vô cảm nói: "Tôi không có tiền."

"Nếu không có tiền, thì bị đánh."

Vài người cầm trên tay mấy chiếc gậy gỗ dài một mét tiến đến gần Kỉ Hoài, người cầm đầu giơ gậy lên chuẩn bị vung về phía cậu.

Kỉ Hoài vô thức dùng cánh tay chặn lại, giây tiếp theo, cậu nghe thấy một thanh âm run rẩy.

"Các người dừng tay."

Hứa Kim Kim cầm cây gậy mù đi về phía có tiếng nói: "Kỉ Hoài."

Kỉ Hoài quay đầu liếc mắt nhìn sang, nhìn thấy Hứa Kim Kim, sắc mặt cậu thay đổi, lập tức hét lên: "Đừng đến đây."

Hứa Kim Kim đi theo giọng nói đó đến trước mặt cậu: "Đi, theo tôi đi về."

Nói xong, cô giơ tay lên, chạm vào không trung, cuối cùng nắm lấy cổ tay Kỉ Hoài rời đi.

Kỉ Hoài còn chưa kịp nói gì đã nghe thấy một giọng nam lưu manh.

"Không ngờ trong quán bar này lại có một cô gái trong sáng như vậy, tiểu muội, cùng ca ca chơi vui vẻ không."

Người cầm đầu nhìn Hứa Kim Kim cười dâʍ đãиɠ.

Nam sinh lúc trước bắt nạt Kỉ Hoài tiến lại gần người đàn ông đó, nói: "Đại ca, người phụ nữ này là giáo viên trong trường chúng ta, cô ấy bị mù."

"Người mù thì càng kí©h thí©ɧ hơn."

Hứa Kim Kim cau mày nói: "Các người biến đi, tránh ra cho chúng tôi đi."

Kỉ Hoài bước tới chặn cô lại, nói với người đàn ông: "Thả cô ấy đi. Việc của tôi không liên quan đến cô ấy."

"Mày không có tiền mà còn dám trước mặt tao làm ra vẻ anh hùng? Đánh chết nó cho tao!"

Người cầm đầu nện một quyền vào người Kỉ Hoài, cậu rêи ɾỉ ngã xuống đất.

Hứa Kim Kim nghe thấy một tiếng "rầm" rồi lại một tiếng "a" đau đớn, sắc mặt cô thay đổi, cúi xuống tìm Kỉ Hoài: "Kỉ Hoài, cậu không sao chứ?"

"Cô nhanh lên." Kỉ Hoài giãy dụa cố gắng đứng dậy trên mặt đất, nhưng vừa mới di chuyển, cậu đã phun ra một ngụm máu.

Cuối cùng Hứa Kim Kim cũng nắm được cánh tay cậu: "Đừng sợ, tôi sẽ không bỏ rơi cậu."

Câu nói "Tôi sẽ không bỏ rơi cậu" này khiến Kỉ Hoài sửng sốt, cậu vẫn luôn là người bị bỏ lại phía sau.

Cậu nhìn sắc mặt tái nhợt của Hứa Kim Kim, có thể cảm nhận bàn tay cô đang run rẩy xuyên qua lớp quần áo.

Rõ ràng là cô đang rất sợ.

"Ồ, khá thành thật đấy. Được rồi, tao sẽ đánh mày trước mặt tiểu muội mù này, sau đó chúng ta sẽ cùng cô ấy..."

Tiếng cười dâʍ đãиɠ vang lên trong tai Hứa Kim Kim, cô cắn môi dưới giơ

điện thoại lên, sau đó bình tĩnh gằn từng chữ nói: "Tôi đã gọi cảnh sát rồi, điện thoại di động của tôi có chức năng định vị báo động chỉ bằng một cú nhấp, cảnh sát sẽ đến sau vài phút nữa, tôi khuyên các người mau chóng rời đi đi."

Ánh mắt của người cầm đầu rơi vào màn hình điện thoại di động, số "110" trên đó đã hiển thị được 5 phút, sắc mặt hắn ta trở nên hung dữ, "cao..."

"Đi thôi đại ca, nếu cảnh sát tới thì mọi chuyện sẽ mệt đấy."

Người cầm đầu nhổ nước bọt, định cầm gậy rời đi, nhưng ngay lập tức hắn ta quay người lại nhìn Hứa Kim Kim đang đứng trước mặt Kỉ Hoài, hắn ta cau mày, nhặt cây gậy lên vung vào đầu cô: "Mẹ kiếp, dám báo cảnh sát, trước tiên lão tử cho ngươi một gậy rồi nói sau!"

Hứa Kim Kim nghe vậy sắc mặt cô tái nhợt, còn chưa kịp phản ứng, cô bị kéo mạnh về phía sau, cả khuôn mặt bị ép vào trong ngực.

Giây tiếp theo, cô nghe thấy một tiếng hừ rất nhẹ.

Sau đó cô ngửi thấy mùi thông quen thuộc.

"Anh..."

"Đừng sợ."

Lục Yến một tay bảo vệ cô, anh quay người lại nhìn cây gậy đang lao tới cô, anh nheo mắt đá thẳng vào tim người đàn ông.

Người đàn ông loạng choạng rồi ngã khập khiễng xuống đất bất động.

Sau khi nhìn thấy người đàn ông phía sau, hắn ta lập tức bỏ chạy.

Lục Yến quay người lại, ánh mắt dừng trên khuôn mặt không có chút máu của Hứa Kim Kim, cả cơ thể cô vẫn còn run rẩy.

Anh giơ tay định chạm vào đầu cô, có chút hơi ấm truyền vào gáy, anh quay đầu lại thấy vết máu trên vai đang dần nhạt đi, anh dừng lại chậm rãi thu tay mình lại.

"Cô không sao chứ?"

Lúc này Hứa Kim Kim mới tỉnh táo lại, lắc đầu nói: "Không sao."

Cô do dự hỏi: "Sao anh lại ở đây? Vừa rồi... anh không sao chứ?"

Lục Yến đưa tay sờ sau gáy, nhìn thấy vết máu trên bàn tay, anh im lặng một lúc mới trả lời: "Không sao."

Hứa Kim Kim: "Hình như Kỉ Hoài bị thương, mau đưa cậu ấy đến bệnh viện."

"Đừng lo, tôi sẽ đưa cậu ấy đi."

Lục Yến lùi lại một bước tạo khoảng cách với Hứa Kim Kim.

Kỉ Hoài đã từ mặt đất đứng lên, cậu đi tới Hứa Kim Kim bên cạnh: "Tôi không sao."

Hứa Kim Kim nghe được lời này lập tức thở phào nhẹ nhõm: "Không sao là tốt rồi, trước tiên rời đi trước đi, tôi dẫn cậu đến bệnh viện."