Chương 59

"Kim Kim."

Âm thanh của Chu Uyên ở phía sau Hứa Kim Kim truyền đến.

Hứa Kim Kim quay người: "Anh đã đi đâu vậy?"

Chu Uyên đi tới trước mặt cô, có chút xấu hổ nói: "Anh không biết mình bị đẩy, quay đầu lại không thấy em đâu, điện thoại anh lại hết pin, thực sự xin lỗi Kim Kim..."

Hứa Kim Kim lắc đầu: "Không sao, chúng ta ra khỏi đây trước đã."

"Được rồi, anh đưa em ra ngoài."

Hứa Kim Kim vừa định gật đầu, cô chợt nghe thấy giọng nói ngạc nhiên của Kỉ Hoài bên tai: "Thầy Yến, thầy mất nhiều máu quá."

Sắc mặt Hứa Kim Kim cứng đờ, cô xoay người tiến về phía trước một bước: "Anh bị thương sao?"

Lục Yến nhìn người đang đến gần mình.

Anh cụp mắt xuống nhìn vết máu lan rộng trên áo, im lặng không nói.

Hứa Kim Kim giơ tay lên nắm lấy tay anh: "Sao lại bị thương, sao anh không nói cho tôi biết?"

Nhìn ngón tay thon dài của cô sắp chạm vào vết máu trên người anh, anh kéo tay cô xuống nói: "Bởi vì có máu, sợ dọa đến cô."

Hứa Kim Kim không rõ cho nên: "Có máu thì làm sao? Tôi không sợ, anh không sao chứ?"

Lục Yến do dự hỏi: "Cô không sợ trên người tôi có máu sao?"

"Không sợ, Kỉ Hoài nói anh mất rất nhiều máu, có phải rất đau không? Chúng ta đến bệnh viện đi."

Lục Yến nhìn cô trên mặt tràn đầy lo lắng, anh hạ môi xuống, trong mắt hiện lên ý cười, anh giơ tay lên nắm lấy cổ tay cô để cô tiến lại gần mình: "Tôi quả thật rất đau."

Hứa Kim Kim nghe vậy vội vàng nói: "Làm sao bây giờ? Chúng ta nhanh chóng đến bệnh viện đi."

Lục Yến cúi đầu nhìn người ngày càng đến gần, ánh mắt hơi lóe lên: "Không cần đến bệnh viện cũng có thể hết đau."

"Không đến bệnh viện làm sao có thể hết đau?" Hứa Kim Kim không hề nhận ra mình đã ở rất gần anh.

Gần đến mức hơi thở của họ gần như hòa quyện vào nhau.

Lục Yến liếc nhìn Chu Uyên ở phía sau Hứa Kim Kim.

Chu Uyên cũng nhìn sang, đang định nói gì đó.

Nhưng anh ấy giật mình khi nhìn thấy máu chảy xuống từ cổ Lục Yến, khóe môi anh cong lên nhìn anh ấy.

Một giọng nói lọt vào tai anh ấy.

"Chỉ cần Kim Kim ôm tôi một chút, tôi sẽ không đau nữa."

Lục Yến nói xong, tất cả mọi người có mặt đều sửng sốt.

Đặc biệt là Hứa Kim Kim, người ở gần anh nhất, cô ngẩng mặt lên, hơi thở ấm áp phả vào má, cô ngơ ngác hỏi anh: "Anh vừa… nói cái gì?"

Cô không biết có phải mình phát sinh ảo giác hay không, vừa rồi cô dường như nghe thấy "để cô ôm một chút".

Lục Yến cúi đầu kéo hai người lại gần, ánh mắt nhẹ nhàng quét qua khuôn mặt cô: "Tôi nói em…"

"Lục…"

Một giọng nói tha thiết cắt ngang lời anh.

Lục Yến ngước mắt lướt qua đầu Hứa Kim Kim, anh liếc nhìn cách đó không xa.

Trợ lý Lý chạy tới đây nhìn cảnh tượng này sợ đến mức hít một hơi lạnh, lập tức đổi chủ đề: "Đường hẹp quá, mọi người đi đường phải cẩn thận."

Anh ấy đến bên cạnh Lục Yến nhìn áo sơ mi của anh có vết máu, anh ấy dùng tay che miệng giọng nói run run: "Anh mất nhiều máu quá, miệng vết thương này rất lớn đó."

Trợ lý Lý đi theo xe cấp cứu, sau đó ở phía sau hét to: "Bác sĩ y tá, ở đây có người bị thương, xin hãy giúp anh ấy cầm máu."

Bác sĩ đi theo anh ấy vội vàng chạy tới, khi nhìn thấy vết máu trên người Lục Yến, người bác sĩ lập tức nói với y tá bên cạnh: "Trước tiên băng miệng vết thương cho bệnh nhân cầm máu."

Bên tai vang lên tiếng bước chân hỗn loạn khiến Hứa Kim Kim tỉnh táo lại, cô ôm lấy cây gậy mù của mình, lùi lại một bước, muốn tránh đường cho nhân viên y tế chăm sóc bệnh nhân.

Nhưng vừa mới lui về phía sau một bước, cổ tay cô đột nhiên bị người nào đó nắm giữ, cô sửng sốt đang định nói gì đó thì nghe thấy Chu Uyên gọi mình.

"Kim Kim."

Chu Uyên đi tới bên cạnh Hứa Kim Kim, ánh mắt anh ấy dừng trên cổ tay trắng nõn thanh tú của cô bị ngón tay thon dài của ai đó nắm chặt, anh ấy mím môi nhìn Lục Yến: "Vừa rồi cảm ơn anh đã cứu Kim Kim, anh yên tâm, tôi sẽ chịu trách nhiệm về chi phí y tế và phục hồi sức khỏe của anh."

Nói xong, anh ấy phát hiện người hàng xóm không những không trả lời mà thậm chí còn không nhìn anh ấy.

Hứa Kim Kim ở một bên cau mày, cảm thấy Chu Uyên lời nói cảm ơn này nghe không được tự nhiên, cô quay mặt về phía Lục Yến hỏi: "Anh bị thương rất nặng sao?"

"Không nghiêm trọng, đừng lo lắng."

Sau khi nghe được lời nói nhẹ nhàng của Lục Yến, Hứa Kim Kim mới thở phào nhẹ nhõm.

Áo sơ mi của Lục Yến được nhân viên y tế cắt rách cổ áo, trên cổ có một vết thương dài một tấc, máu đang từ từ chảy ra.

Y tá đưa cho anh một miếng băng cầm máu đơn giản.

Anh nhướng mi lên, liếc nhìn Chu Uyên.

Ánh mắt hai người chạm vào nhau trong không trung.

Rất nhanh, Chu Uyên theo bản năng tránh đi tầm mắt của anh.

Anh ấy nhìn Hứa Kim Kim, thấp giọng ấm áp nói: "Kim Kim, đừng quấy rầy việc băng bó của người hàng xóm, em đến bên anh đi."

Hứa Kim Kim phản ứng lại, cô rút tay về nhưng chưa kịp nói gì đã bị kéo xuống quay về vị trí cũ.