Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Đừng Ép Tôi Động Tâm

Chương 64

« Chương TrướcChương Tiếp »
Đứng bên cạnh, trợ lý đặc biệt Lý nhìn bóng dáng cao gầy đang rời đi, thở dài nói: "Đừng nói Hứa tiểu thư, tôi cũng thấy đứa nhỏ này đáng thương, sắp lên cao trung, nhưng lại không thể đến trường, trưởng thành liền làm công, nếu có người giúp cậu ấy thì tốt rồi, học phí và này kia kỳ thật cũng không bao nhiêu tiền."

Lời nói của anh ấy rõ ràng như vậy, chắc chắn Lục tổng sẽ hiểu được.

Lục Yến liếc nhìn anh ấy: "Không phải có người sẵn sàng giúp đỡ cậu ấy sao?"

Nghe vậy, hai mắt trợ lý đặc biệt Lý sáng lên, lập tức cười nói: "Lục tổng, anh đang nói là anh muốn… "

Lục Yến khịt mũi: "Không thể để người ta gọi mình là ông nội mà không có gì, học phí cũng không bao nhiêu tiền, có phải không trợ lý đặc biệt Lý?"

Trợ lý Lý nghẹn ngào không nói nên lời: "…"

Một lúc sau, trợ lý Lý mới chậm rãi nói: "Tôi cho tiểu tử đó tiền học phí, tôi đi lái xe, Lục tổng."

Lục Yến "Ừm" một tiếng, anh cầm điện thoại lên, mở danh bạ nhìn thấy ghi chú "Hiệu trưởng trường trung học cơ sở số 1", anh ngẩng đầu nhìn bóng dáng mảnh khảnh cách đó không xa, ngón tay dần dần hạ xuống.



Trên đường về nhà, Hứa Kim Kim ngồi trong xe, cô đặt tay dưới cửa kính xe, cảm giác dưới ngón tay rất đàn hồi, giống như da thật, cảm giác rất giống chiếc xe cô từng có ở nhà, cô quay mặt sang bên cạnh, thản nhiên hỏi: "Đây là xe gì?"

Lục Yến liếc nhìn trợ lý Lý ngồi ở hàng ghế đầu nói: "Xe cũ."

Hứa Kim Kim: "Ồ."

Thì ra là một chiếc xe cũ, nội thất của chiếc xe này cho cảm giác rất tốt, có cảm giác rất đắt tiền, không giống như chiếc xe mà người hàng xóm lái.

Nếu là xe cũ thì cũng hợp lý.

Suy cho cùng, bọn họ sống trong tiểu khu này căn bản không thể mua được một chiếc xe như vậy.

Trợ lý Lý đang điều khiển xe nhìn vào trong xe, mọi thứ đều xám xịt, hình như đã lái ít nhất mười năm, anh ấy liếc nhìn hàng ghế sau qua gương chiếu hậu.

Lục Yến chống tay lên lưng ghế, quay đầu lặng lẽ nhìn…

Hứa Kim Kim bên cạnh.

Anh ấy quay mặt đi, nhìn thấy vô số vết xước trên bảng điều khiển trung tâm, trong lòng lại không khỏi cảm thán.

Để diễn xuất, một chiếc xe hơi sang trọng mới toanh đã được tân trang lại hoàn toàn.

Anh ấy sẽ không bao giờ quên cách ông chủ sửa xe nhìn anh ấy.

Giống như nhìn một người bệnh tâm thần đã bị bệnh nhiều năm.



Trở lại hành lang trước, Hứa Kim Kim đang định lên lầu thì nghe thấy phía trên có người gọi mình.

"Kim Kim."

" Là giọng nói của Chu Uyên, Hứa Kim Kim kinh ngạc hỏi: "Chu Uyên, sao anh lại tới đây?"

Chu Uyên liếc nhìn Lục Yến phía sau Hứa Kim Kim, cười nói: "Anh ở chỗ này chờ em rất lâu rồi, anh gọi cho em rất nhiều lần, nhưng điện thoại em đã tắt máy."

Hứa Kim Kim nhớ tới tối hôm qua ở bệnh viện, cô không có thời gian sạc pin, có lẽ đã tắt rồi.

"Có lẽ tối qua em chưa kịp sạc pin."

Hứa Kim Kim còn chưa kịp nói gì, Chu Uyên từ trên lầu bước xuống.

"Ngày mai anh phải về Đế Đô, anh có chuyện rất quan trọng muốn nói với em."

Lục Yến đứng phía sau Hứa Kim Kim, nghiêng đầu liếc nhìn Chu Uyên, ánh mắt anh tối sầm.

Chu Uyên theo bản năng tránh đi ánh mắt này, nhìn Hứa Kim Kim nói: "Anh mời em ăn cơm, chúng ta vừa ăn vừa nói chuyện."

Đêm qua Hứa Kim Kim ở bệnh viện không có tắm rửa thay quần áo, bây giờ cô muốn về nhà sớm nghĩ ngơi tắm rửa, cô có chút xin lỗi nói: "Chúng ta nói chuyện ở đây đi, em hơi mệt muốn quay về ngủ một giấc."

Không phải cô không muốn để Chu Uyên vào nhà chiêu đãi, mà bây giờ trong nhà cô rất bừa bộn, có chút bất tiện.

Chu Uyên lại liếc nhìn Lục Yến bên cạnh: "Kim Kim, ở đây không tiện, chúng ta ra ngoài nói chuyện đi."

Hứa Kim Kim gật đầu: "Được."

Lục Yến không nói gì, anh nhìn hai người lần lượt rời đi.

Anh quay người lại, đúng lúc trợ lý đặc biệt Lý vừa bước vào, chỉ vào phía sau anh, hạ giọng nói: "Lục tổng, bọn họ đang làm gì vậy? Tôi phải nhắc nhở anh một câu, bạn của Hứa tiểu thư không có ý tốt, anh ta nhất định thích cô ấy, anh phải cẩn thận, đừng để người khác cướp…"

"Lên lầu."

Lục Yến mặt không chút thay đổi thu hồi ánh mắt, xoay người lên lầu.

Trợ lý Lý nhìn thẳng tấm lưng anh với ánh mắt ngưỡng mộ: "Không hổ danh là Lục tổng, lão bà sắp bị người khác cướp đi rồi mà vẫn còn bình tĩnh như vậy."

Vừa dứt lời, anh ấy nghe thấy một giọng nói trầm trầm: "Cậu kì kèo cái gì, còn chưa lên."

Trợ lý Lý hơi kinh ngạc, với kinh nghiệm "đi cùng hổ" nhiều năm, giọng nói có vẻ rất khẩn trương, nhưng Hứa tiểu thư đang ở dưới lầu, Lục tổng nóng lòng gọi anh ấy làm cái gì, mang theo nghi hoặc anh ấy lập tức chạy nhanh lên lầu.

Vài phút sau, trợ lý Lý đứng ở phòng khách, cẩn thận nghe Lục Yến dặn dò.

"Cầm lấy đi, lát nữa cậu sẽ làm…"

Trợ lý Lý nhìn Lục Yến, trên mặt anh không có biểu cảm gì, anh ấy tặc lưỡi giơ ngón tay cái lên: "Lục tổng, không hổ danh là anh."

Có đủ gian trá.

Anh ấy ở trong lòng bổ sung.

Lục Yến liếc nhìn anh ấy: "Bây giờ cậu xuống lầu đưa anh ta đi."

Trợ lý Lý đáp lại rồi vội vàng rời đi.

Lục Yến cầm điện thoại, đi tới cửa sổ nhìn xuống lầu.
« Chương TrướcChương Tiếp »