Chương 60

Edit: tiểu an nhi (LQĐ)

Mật đào... Thành thục...

Hà Chi Châu nhắm thật chặt mắt lại, dùng lý trí nhắc nhở chính mình: Lúc này, tốt nhất anh nên tự giác rời khỏi phòng, sau đó nhẹ nhàng đóng cửa lại. Tuy đầu nghĩ thế, tay trái còn đang đặt trên nắm đấm cửa, nhưng

anh vẫn đứng im ở chỗ cũ, không nhấc nổi chân; đầu ngón tay đã có chút

nóng lên rồi.

Đường cong sau lưng của Thẩm Hi là hình ảnh đẹp nhất ở trong mắt anh.

Không cần nhìn quá nhiều, Hà Chi Châu cũng có thể cảm nhận được xương

bướm (*) đáng yêu tinh xảo của cô, eo nhỏ mềm mại mảnh khảnh...

(*) xương bướm: phần xương gồ lên dưới hai vai ở sau lưng.

Da của cô thật trắng, trắng đến nõn nà. Dây nội y màu đen lỏng lẻo phía sau lưng, còn chưa có cài vào...

Có vấn đề gì sao?

Hà Chi Châu cau mày nhíu mi, mà Thẩm Hi vẫn còn đang ngồi loay hoay,

hoàn toàn không có phát hiện ra. Anh thấy Thẩm Hi có vẻ không chú ý đến

điểm này nên muốn tiến lên "nhắc nhở" cô một chút.

Không phải Thẩm Hi không phát hiện ra, mà là cô đang cúi đầu điều chỉnh

kích thước thổi phồng nội y. Vì quá tập trung nên mới không biết Hà Chi

Châu đang tới gần. Cô đang băn khoăn rối rắm giữa cup C và cup D, cô

muốn chỉnh nó thành D, nhưng lại sợ Hà Chi Châu sẽ hiểu lầm mình...

Thôi quên đi, vẫn là C đi.

Thẩm Hi thả khí đã thổi ra, thổi lại, mới thổi được một nửa, ngẩng đầu

liền bỗng nhìn thấy Hà Chi Châu cùng khuôn mặt cứng ngắc của anh. Đôi

mắt Hà Chi Châu thâm trầm, bên trong quay cuồng đủ các loại cảm xúc bất

lương.

Thẩm Hi có cảm giác như mình bị bắt gặp khi đang làm chuyện xấu. Cô đỏ

mặt, vơ vội lấy cái áo sơ mi ở trên giường mặc vào, nhưng lại lấy nhầm

áo của Hà Chi Châu. Áo sơmi của anh trông đặc biệt lớn khi mặc trên

người Thẩm Hi, cô không có thời gian để đóng cúc áo, tùy tiện kéo hai

vạt che kín người, định chạy vào nhà vệ sinh trốn một chút.

Từ đầu tới cuối, cô đều trưng ra vẻ mặt nghiêm túc nhưng đỏ bừng. Bởi vì quá xấu hổ mà không hề nói một câu nào.

Hà Chi Châu túm lấy cô lôi trở về, nhất thời không rõ trong lòng Thẩm Hi đang nghĩ cái gì. Anh cúi đầu hỏi cô: "Định đi đâu?"

"Nhà vệ sinh."

"Vào đó làm gì?"

"Vì anh sắp mắng em..."

"Tại sao lại mắng em?"

"Ngực em nhỏ."

Hà Chi Châu: "..."

Hà Chi Châu giữ chặt lấy Thẩm Hi, cảm thấy rất khó hiểu. Anh là loại bạn trai sẽ mắng bạn gái vì cô ấy ngực nhỏ hay sao? Huống chi đâu phải anh

không biết ngực cô nhỏ cơ chứ! Hà Chi Châu thật muốn mắng chửi người, ai dè cúi đầu liền nhìn thấy ánh mắt mang theo ý đùa cợt của Thẩm Hi, đành bất đắc dĩ kéo khóe miệng một cái, vỗ nhẹ đầu cô trách cứ.

Rất nhiều lúc Thẩm Hi cực kỳ giống một đứa bé nghịch ngợm thích làm

chuyện xấu, khi bị phát hiện thì đơn giản là ra sức cầu xin tha thứ. Cố

làm ra vẻ thật cẩn thận nhìn anh, nhưng thực tế lại ẩn giấu hành động cả gan lớn mật.

Cô có chiến thuật tâm đắc của cô, anh cũng có thỏa hiệp bất lương của anh.

Hà Chi Châu kéo Thẩm Hi ôm vào trong lòng, áo sơ mi trên người cô vẫn

còn chưa đóng cúc. Khi anh giúp cô cài nút thì phát hiện ra nội y bên

trong vẫn chưa cài khóa. Anh lại cởi cúc áo ra... Đây là chuyện gì vậy!

Từng nút từng nút được tháo ra, mặt của Thẩm Hi đã đỏ thành quả táo. Cô

vùi mặt vào trong ngực anh, nũng nịu phun ra một câu: "aww... mất mặt

quá đi..."

Hà Chi Châu ôm lấy Thẩm Hi, lòng bàn tay lại bắt đầu nóng lên. Sau đó,

đôi tay thon dài của anh trực tiếp luồn vào bên trong áo sơ mi.

Anh dò dẫm cài cài cái móc đằng sau áo ngực, làm đi làm lại vẫn không được, cuối cùng anh bỏ cuộc đưa tay về phía trước.

Cơ thể Thẩm Hi cứng đờ, tim đập có chút nhanh, nhưng không

có hành động gì ngăn cản. Cô dán sát tai vào l*иg ngực Hà Chi Châu, phát hiện tim anh đập cũng không hề chậm hơn cô, ‘thình thịch thình thịch’,

vô cùng mạnh mẽ.

Không khí dần dần nóng lên.

Thẩm Hi nhìn Hà Chi Châu, đôi mắt mông lung ướŧ áŧ. Hà Chi Châu bỗng nhớ lại những giấc mộng ướt đẫm của mình mỗi đêm kia, mơ thấy anh cùng cô

ôm chặt lấy nhau, cả hai người từ đầu tới cuối đều ướt đẫm.

Hà Chi Châu cúi đầu hôn lên môi Thẩm Hi, động tác dồn dập, mang theo chút hương vị tìиɧ ɖu͙© ngây ngô.

Đồng thời, tay anh phủ lên phần mềm mại trước ngực Thẩm Hi, giống như

trong giấc mộng nắm giữ nó, đúng là lớn nhỏ vừa vặn. Hà Chi Châu không

còn cố kỵ gì nữa, anh thở hổn hển, nhẹ nhàng vuốt ve, nắn bóp.

Tư thế này, Thẩm Hi có hơi sợ hãi, hai tay rối rắm nắm chặt góc áo của

Hà Chi Châu. Cô và anh là người yêu, hành động như thế này thật bình

thường. Chỉ là hai người ở chung một chỗ lâu như vậy, đây mới là lần đầu tiên anh chạm vào cô thân mật như thế. Có lẽ, cô thực sự bị bộ dạng

‘đứng đắn’ cùng ‘ra vẻ đạo mạo’ mà anh tạo ra lừa gạt. Khi Thẩm Hi bị Hà Chi Châu rất quen thuộc đùa bỡn cơ thể, suýt chút nữa cô thốt lên một

câu cảm khái: “Thì ra anh cũng biết nha!”

Hành động ‘đùa bỡn’ của Chi Châu là xuất phát từ bản năng ‘đùa bỡn’ của

đàn ông. Anh là một người đàn ông bình thường, nhưng lại là một người

đàn ông trẻ tuổi rất dễ xúc động. Hà Chi Châu có lý trí và khả năng kiềm chế của anh, nhưng anh cũng có khát vọng cùng kích động của tuổi trẻ.

Lúc này, có một số việc nếu đã bắt đầu làm thì Hà Chi Châu không hy vọng nó cứ thế mà chấm dứt.

Anh ôm Thẩm Hi ngồi trên ghế sofa bên cạnh cửa sổ, chỉ đơn giản là ôm

hôn và vuốt ve, cứ thế kéo dài ước chừng hơn một giờ, quyến luyến không

rời ra được.

Bên ngoài dần hiện lên những ánh đèn rực rỡ, tiếng ồn ào nơi phồn hoa đô thị, nhưng bên trong dường như lại là một thế giới khác.

Hành động thân mật trong thời gian dài, cuối cùng bao nhiêu xấu hổ đều

hóa thành ngọt ngào. Thẩm Hi tựa vào ngực Hà Chi Châu chơi đùa cúc áo sơ mi của anh. Hà Chi Châu thỉnh thoảng cúi đầu hôn nhẹ miệng của cô, có

nụ hôn chỉ lướt qua trongmột tích tắc, nhưng cũng có nụ hôn kéo dài thật lâu. Đồng hồ treo tường kêu tích tắc, thời gian thân thân mật mật dần

dần trôi qua.

Hai người đều không ăn cơm tối, sau đó lại mất ba mươi phút thảo luận

xem cơm tối nên ăn cái gì. Trong lúc đó còn phải vuốt vuốt mái tóc, xoa

xoa cái mặt, kéo kéo lỗ tai… Cứ thế thời gian trôi đi rất nhanh, đại

khái cứ nói đến yêu đương thì thời gian thế nào cũng không bao giờ đủ.

Hiện giờ ngoài trời vẫn còn hơi nóng, Thẩm Hi định mặc quần sóc có dây

đẹo ra khỏi cửa. Bộ quần áo này hết sức bình thường đối với một cô gái

trẻ hiện giờ, nhưng Hà Chi Châu lại không thích, bắt cô quay về phòng

đổi sang bộ khác.

Mùa hè có ai giấu chân đi đâu chứ, Thẩm Hi kháng án: “Các cô gái khác đều mặc như vậy mà.”

Hà Chi Châu thản nhiên đáp lời: “Các cô khác không phải bạn gái anh.”

Được rồi, Thẩm Hi thỏa hiệp, trở về phòng thay một cái váy dài. Hà Chi

Châu thuận tay choàng thêm cho cô áo khoác lửng mỏng màu vàng nhạt.

Khi đến ngã tư đường, phía trước có một cô gái chân vừa trắng lại thẳng, Thẩm Hi kéo kéo cánh tay Hà Chi Châu hỏi: “Có phải chân của cô ấy rất

đẹp hay không?”

Hà Chi Châu nhìn cũng chưa nhìn: “Không biết.”

Thẩm Hi lẩm bẩm coi như vừa lòng, bỗng nhiên lại nghĩ đến một vấn đề

kinh điển: “Anh Hà, giữa khuôn mặt và dáng người thì anh để ý cái nào

hơn?”

Hà Chi Châu vẫn trả lời y như cũ: “Không biết.”

“Nhất định phải chọn một cái.” Thẩm Hi quyết không buông tha: “Anh suy nghĩ kỹ đi.”

Hà Chi Châu đành phải mở rộng vấn đề ra một chút, anh hỏi Thẩm Hi: “Dáng người như thế nào mới tính là đẹp, giống như em hả?”

Thẩm Hi nghĩ Hà Chi Châu cố ý chèn ép mình, cô đập anh một cái, nghiêm

túc giải thích cái gì gọi là dáng người đẹp: “Hẳn là kiểu nóng bỏng đi,

giống như bạn gái của Tráng Hán ấy?”

Hà Chi Châu không biết bạn gái của Tráng Hán là ai, Thẩm Hi lại giải

thích thêm chút nữa: “Là ‘con búp bê’ ở trên giường của anh ấy á.”

Thì ra là cái đó… Hà Chi Châu nắm tay Thẩm Hi đi qua đường, vừa đi vừa nói ra lựa chọn: “Mặt.”

Thẩm Hi: “Vì sao?”

Hà Chi Châu nhìn dáng vẻ ngoan cố của Thẩm Hi, nói ra nguyên nhân: “Thẩm mỹ của đàn ông có quan hệ trực tiếp tới bạn gái hiện thời của anh ta.”

Thẩm Hi chớp mắt mấy cái, cô ngẫm nghĩ thật cẩn thận. Càng nghĩ lại càng thấy ngọt ngào, cuối cùng khóe miệng không nhịn được cong cong. Cô đặt

ra một giả thuyết: “Anh Hà, chẳng lẽ về sau anh tìm bạn gái, đều phải

tham chiếu bộ dạng của em sao?” Nếu quả thật là vậy, cô vô cùng hài lòng nha!

Cái gì?

Suy nghĩ của hai giới khác biệt, khiến cho Hà Chi Châu thật sự không thể lý giải được thắc mắc của Thẩm Hi, anh hỏi lại cô: "Vì sao về sau anh

còn phải tìm bạn gái?"

Thẩm Hi: "Thì chẳng hạn như..." Mà thôi quên đi, sao cô lại thắc mắc cái vấn đề này chứ.

——

Thành tích của Anh ngữ cấp bốn ba ngày sau sẽ có. Đậu Đậu gọi điện thoại thông báo cho Thẩm Hi nhớ ba ngày sau tra cứu điểm thi. Tình bạn của

hai người rất tốt, nhưng Đậu Đậu vẫn xác định rõ: Kết quả tốt nhất là cả hai cùng qua. Tốt thứ hai là mình qua, Thẩm Hi không qua. Thứ ba là cả

hai cùng không qua. Mà tệ nhất là Thẩm Hi qua, còn mình lại không qua.

Thẩm Hi nằm trên sofa hỏi: "Nếu rơi vào trường hợp thứ tư thì làm sao bây giờ?"

Đậu Đậu: "Cậu phải mời mình ăn cơm, an ủi tâm hồn đau thương của mình."

Thẩm Hi cắn quả táo: "Đơn giản, đơn giản."

Về chuyện kết quả thi cấp bốn này, trong khoảng thời gian yêu đương ngọt ngào này, Thẩm Hi đã sớm quên khuấy mất. Hiện tại được Đậu Đậu nhắc

nhở, bất giác áp lực vô hình trong lòng lại tăng lên. Sau khi Hà Chi

Châu đi làm, lúc cô đi dạo siêu thị bỗng nhìn thấy thông báo tuyển nhân

viên tiếp thị thời vụ, thấy nhàm chán nên đi tới đăng ký.

Cũng đúng lúc cô muốn tìm một việc nào đó để dời đi sự chú ý, mặt khác, cô còn cảm thấy mình muốn được làm việc.

Thẩm Hi chính thức được nhận làm trong siêu thị, chụp một tấm ảnh gửi

cho Hà Chi Châu. Hà Chi Châu đag làm việc tại S&N, di động kêu

“ting” một tiếng, mở ra liền thấy một tấm ảnh chụp.

Anh thấy bạn gái của mình đang mặc bộ đồng phục của nhân viên tiếp thị

bánh bích quy, trước ngực đeo một cái hộp thật to, bên trong đựng bánh

bích quy cho khách hàng ăn thử.

Hà Chi Châu tức giận đến mức không muốn nói chuyện, để tùy cô.

Trong siêu thị, lúc mới bắt đầu làm, Thẩm Hi còn cảm thấy thật vui vẻ;

hai giờ sau, cô bắt đầu nhận ra kiếm tiền quả thật quá khó khăn. Trong

lúc làm việc, cô gặp được hai loại người, một loại là rụt rè không chịu

ăn thử, loại còn lại thì ăn không ngừng.

Ví dụ ngay như ông chú này đây, đã ăn lâu lắm rồi, mà hình như vẫn không có ý định dừng lại.

Thẩm Hi không nhịn được nhắc nhở: "Ba, ba đã ăn hết một hộp đấy, chắc không cần mua nữa đâu!"

Được rồi, đây đúng là Thẩm Kiến Quốc! Thẩm Kiến Quốc chỉ chỉ một đống

lớn hộp bánh ăn thử phía sau con gái: "Không phải để khách hàng ăn mới

tính là hoàn thành nhiệm vụ sao?"

Thẩm Hi nghẹn họng, nhân lúc không ai chú ý, cũng cùng ăn với Thẩm Kiến Quốc.

Thẩm Kiến Quốc hỏi cô: "Sao con lại lưu lạc tới hoàn cảnh này?"

Thẩm Hi cảm thấy cha già đang hiểu lầm gì đó, vội vàng giải thích: "Con đang thể nghiệm cuộc sống thôi."

Thẩm Kiến Quốc hiển nhiên không tin, ông ngầm oán giận Hà Chi Châu ở

trong lòng. Con gái yêu giao cho cậu ta mà bây giờ đã biến thành em gái

đi làm thời vụ rồi. Tóm lại, Thẩm Kiến Quốc rất tức giận, thái độ cũng

thật kiên quyết —— ông muốn dẫn Thẩm Hi về nhà.

Thẩm Hi đành phải thừa dịp Thẩm Kiến Quốc không chú ý, vụиɠ ŧяộʍ gửi tin nhắn cho Hà Chi Châu: "Anh Hà, ba em đến đây, ông muốn dẫn em về

nhà..."

——

Hà Chi Châu nhận được tin nhắn Thẩm Hi gửi đến giữa giờ ăn cơm, anh hối

hận day day huyệt thái dương, suy nghĩ một chút chuyện Thẩm Hi làm thời

vụ ở siêu thị, một lát đã hiểu được nguyên do —— vì sao Thẩm Kiến Quốc

lại muốn dẫn Thẩm Hi về nhà.

Anh vứt lại công việc, rời khỏi S&N, tâm tình hết sức thấp thỏm.

Hà Chi Châu cưỡi xe đạp xuyên qua đại lộ.

Trần Hàn đang mở cửa xe Toyota đi ra ngoài, cô nàng cầm theo hai cái túi mua sắm trên tay, đều là trang phục nữ của nhãn hiệu trong nước. Trần

Hàn nhìn thấy Hà Chi Châu trước, cảm xúc hổ thẹn vì những thứ cầm trên

tay bỗng dưng trở nên mãnh liệt. Cô nàng hoảng hốt, lùi lại vào trong

xe, nhưng lại cảm thấy bản thân quá mức câu nệ, hẹp hòi. Cuối cùng Trần

Hàn thoải mái bước ra, lên tiếng chào hỏi Hà Chi Châu.

Hà Chi Châu nghe thấy tiếng Trần Hàn chào mình, anh liếc nhìn một cái, trực tiếp vòng qua người cô nàng phóng vù đi.

Anh không có thói quen làm bộ lịch sự ra vẻ quen biết những cô gái xung quanh mình.

Đúng hai giây khi Hà Chi Châu lướt qua giống như một cơn gió, Trần Hàn

đứng giữ cửa xe, trong lòng yên tĩnh lại thảm đạm. Đột nhiên cô cảm thấy cảm xúc rối rắm của chính mình mấy giây trước trở nên không còn ý

nghĩa.

Trần Hàn bật cười một tiếng, Hà Chi Châu này đối với con gái không có

một chút tôn trọng, căn bản không xứng với sự yêu thích của cô. Cửa kính xe Toyota hạ xuống, người đàn ông bên trong nói chuyện với cô. Anh ta

không đủ đẹp trai, vóc dáng cũng không hoàn mỹ, nhưng anh ta lại biết

lấy lòng cô.

“Tiểu Hàn, buổi tối đến nhà của anh chơi nhé. Anh có món quà muốn tặng cho em.”

Trần Hàn nhìn người đàn ông bên trong xe, mỉm cười gật đầu: “Được.”

Hà Chi Châu trở lại nhà trọ, chuyện đầu tiên là sửa sang lại giường lò

xo trong gian phòng nhỏ, sau đó đem toàn bộ quần áo cùa Thẩm Hi chuyển

qua bên này, xây dựng nên một hình ảnh ‘trong sạch giả tạo’ giữa anh và

Thẩm Hi.

Quả nhiên, nửa giờ sau, Thẩm Kiến Quốc đi đến thăm nhà trọ, phía sau là Thẩm Hi mang theo bộ mặt tủi thân.

Hà Chi Châu có thể coi là trấn định tiếp đón ‘nhạc phụ đại nhân’. Tầm

mắt Thẩm Kiến Quốc không ngừng đảo qua đảo lại, cuối cùng nhìn đến

giường trong gian phòng nhỏ. Ông ngồi xuống sofa, câu đầu tiên nói là:

“Tại Hà Chi Châu, sao cậu có thể để con gái tôi đến siêu thị làm nhân

viên thời vụ hả?”

Về vấn đề này, Hà Chi Châu thật đúng là có nỗi khổ khó nói.

Hà Chi Châu: “Chú Thẩm…”

Thẩm Hi: “Ba…”

Thẩm Kiến Quốc không muốn nghe giải thích, Thẩm Hi lại càng liều mạng

giải thích. Hà Chi Châu không nói gì cả, anh cầm điện thoại di động định đặt đồ ăn; mà không biết lúc này còn có nhà ăn nào nhận đặt chỗ nữa

không.

Buối tối, Thẩm Kiến Quốc dự định ngày mai mới về thành phố H nên ở lại

luôn, ông rất tự nhiên vào ngủ cùng Hà Chi Châu. Thẩm Hi ôm gối đầu sang gian phòng nhỏ ngủ một mình.

Chiếc giường 1m5, hai người đàn ông trưởng thành cùng nằm quả thực có

hơi chật chội. Hà Chi Châu gần như nằm sát ngoài mép giường. Thấy Hà Chi Châu nhường nhịn, Thẩm Kiến Quốc càng thêm kiêu ngạo gác một cái chân

qua đó.

Rốt cuộc Hà Chi Châu cũng biết tướng ngủ của Thẩm Hi là di truyền từ

người nào. Anh xoay người một cái, Thẩm Kiến Quốc tỉnh lại, ông sâu kín

thở dài: “Chắc nằm cùng với tôi nên không ngủ được hả?”

Hà Chi Châu: “… Cũng tàm tạm ạ.”

Thẩm Kiến Quốc hết sức khinh thường, đồng thời lật người một cái.

Hà Chi Châu nhìn trần nhà, không muốn nói chuyện, chỉ hy vọng đêm nay trôi qua nhah một chút.

Thẩm Kiến Quốc lại tỉnh lại, hình như không ngủ được. Ông tìm Hà Chi

Châu nói chuyện: “Tại Hà Chi Châu, cậu phải đối xử tốt với Hi Hi. Nếu

sau này cậu khiến con bé phải lo lắng, tôi nhất định sẽ đánh gãy chân

của cậu.”

Hà Chi Châu ‘vâng’ một tiếng.

Thẩm Kiến Quốc còn nói: “Cậu có biết đối với một người đàn ông, cái gì là quan trọng nhất không?”

Hà Chi Châu không phát biểu ý kiến, khiêm tốn đáp lời: “Mời chú nói.”

Thẩm Kiến Quốc ‘hừ’ hai tiếng; ‘Là gánh vác và trách nhiệm, bây giờ cậu

còn trẻ, về sau sẽ còn phải đối mặt với rất nhiều khó khăn cùng cám dỗ.

Tôi biết diện mạocậu đẹp trai, điều kiện gia đình tốt, năng lực cũng

không tồi, khẳng định tương lai có rất nhiều phụ nữ bám theo.”

Thẩm Kiến Quốc lo lắng vấn đề mà tất cả các ông bố trên thế giới đều lo

lắng. Hà Chi Châu nhất thời không lên tiếng, thật lâu sau mới cam đoan

nói: “Cháu sẽ không.”

Hà Chi Châu nói lời ít mà ý nhiều, Thẩm Kiến Quốc than thở nói: “Cậu

đừng cảm thấy tôi phiền hà, sau này cậu sinh con gái thì sẽ biết.”

Hà Chi Châu cười hai tiếng, coi như chấp nhận lời nói của Thẩm Kiến Quốc.

Thẩm Kiến Quốc càng nói càng hưng phấn, cuối cùng thì ngồi dậy, quay qua nói với Hà Chi Châu: “Cái này… Tôi có hơi khát nước.”

Hà Chi Châu rời giường ra khỏi phòng. Lúc đi ngang qua phòng khác, Thẩm

Hi từ trong gian phòng nho ló cái đầu ra, nhìn anh cười ‘ hắc hắc’, Hà

Chi Châu lấy tay đẩy đầu Thẩm Hi vào trong. Sau đó đi đến phòng bếp rót

nước cho Thẩm Kiến Quốc.

Thẩm Kiến Quốc uống được một nửa, đột nhiên lại nhớ ra một chuyện, do dự một chút nhưng vẫn nói ra: “Thời gian trước tôi có nghe ngóng được chút ít, cũng biết được ít nhiều chuyện của ba mẹ cậu.”

Hà Chi Châu thoáng trầm mặc, lời muốn nói như nghẹn ở cổ họng.