Chương 37

Ngay khi Hoắc An tích cực tham gia chương trình tạp kỹ, tập mới của Tân Binh, Xông Lên Nào phát sóng.

Trong kịch bản đã bàn bạc, nhân vật do Hoắc An thủ vai chỉ xuất hiện hai tập, sau khi tập hôm nay phát sóng xong cậu ta sẽ rời đi.

Khán giả vốn đang hưng phấn xem phim truyền hình, sau khi phát hiện ra điều này thì đột nhiên trở nên sốt ruột.

[Hoắc An sắp rời đi? Tại sao? Cậu ta diễn không phải rất tốt à?]

[Sắp rời đi rồi sao? Hu hu hu không được nhìn thấy chồng nữa rồi?]

[Nhanh quá vậy? Không thể diễn thêm vài tập nữa sao? Tôi còn khá thích xem.]

[Đoàn làm phim hãy lắng nghe ý kiến của khán giả đi, Hoắc An diễn tốt như vậy, nhân vật cũng rất đáng xem, nếu gia nhập vào nhóm nhân vật chính, chắc chắn sẽ rất hay! Tôi đề nghị để Hoắc An ở lại!]

[Đồng ý!]

[Hoắc An vốn dĩ là vì bộ phim này mà sinh ra, thực sự quá phù hợp, nếu như cứ thế mà rời đi, thực sự rất đáng tiếc!]

……

Rất nhanh số lượng khán giả kêu gọi để Hoắc An ở lại ngày càng nhiều, thậm chí còn truyền đến tai đoàn làm phim.

Đạo diễn Tôn Văn nhìn số liệu do nhân viên công tác thống kê.



Đây đều là khán giả hy vọng Hoắc An có thể ở lại, số lượng thậm chí còn vượt quá một nửa số người theo dõi phim, trong đó không thiếu những khán giả trung thành.

Ngay cả ông ta cũng không ngờ để Hoắc An đến đóng vai này lại thành công đến vậy!

"Mọi người thấy thế nào?"

Nhân viên công tác có mặt tại đó đều gật đầu đồng ý.

"Diễn xuất của Hoắc An thực sự rất xuất sắc, khán giả thích là chuyện bình thường, vì tôi cũng thấy rất tốt."

"Các bộ phim truyền hình trước đây cũng từng xuất hiện trường hợp diễn viên phụ quá xuất sắc, được khán giả yêu thích, nên trong phần tiếp theo đã tăng thêm đất diễn để cậu ta trở thành nhân vật chính. Tôi thấy như vậy không thành vấn đề."

"Từ khi Tân Binh phát sóng đến nay, nhóm nhân vật chính vẫn không thay đổi, thời gian dài dễ gây nhàm chán. Theo kế hoạch trước đó, thực ra cũng đến lúc thêm nhân vật mới vào rồi."

"Trước khi đến đây tôi đã hỏi biên kịch, cô ấy nói có thể thêm người. Bởi vì nhân vật An Hòa này ngay từ khi thiết lập đã để lại nhiều nút thắt, sau này có thể khai thác sâu hơn."

Nghe xong ý kiến của mọi người, trong lòng Tôn Văn dần dần có chủ ý, cười toe toét.

"Nếu vậy thì thử xem sao!"

Lúc này Tiêu Hòa đang dẫn Hoắc An luyện tập trong một khu rừng nhỏ ở ngoại ô.

Tiếng hét thảm thiết lại bắt đầu vang lên.



"Á á á sao nó lại đột nhiên lao tới nữa rồi? Tại sao nó cứ dí em hoài vậy? Em còn chưa chuẩn bị mà! Không phải vẫn chưa bắt đầu sao?"

Tiêu Hòa đứng đó bình tĩnh nhìn Hoắc An chạy tới chạy lui, cô không hiểu nổi.

Một con hamster dễ thương như vậy có gì đáng sợ?

Ở mạt thế, con này đã được coi là đẹp trai rồi.

"Không phải cậu nói là không sợ nữa sao?"

"Em hối hận rồi! Hối hận rồi! Cứu mạng á á á..."

Chạy trong rừng một tiếng đồng hồ, Hoắc An mới dừng lại, nằm vật xuống đất thở hổn hển.

Tiêu Hòa vuốt ve đôi tai nhỏ của hamster, nhìn cậu ta đầy khen ngợi.

"Trước đây cậu chạy nửa tiếng đã dừng lại, hôm nay lại kiên trì chạy một tiếng!"

Nghe vậy, trên mặt Hoắc An rõ ràng hiện lên một dấu chấm hỏi.

"Đây là em muốn kiên trì sao? Em là không dám dừng!"

Nửa tiếng trước, cậu ta thực sự đang nghiêm túc luyện tập.