Chương 41

Nhìn cô đã ăn hết hai bát, Giang Diệp cuối cùng không nhịn được mở miệng:

"Hôm nay thịt bò xào tiêu đen và sườn xào chua ngọt đều là món mới, hương vị không tệ, cô có muốn thử không?"

Tiêu Hòa: "Không cần, tôi có đồ ăn."

Nghe vậy, Giang Diệp nhìn bát cơm trắng của cô.

"Ở đâu?"

Vừa dứt lời, Tiêu Hòa ngẩng đầu lên, ánh mắt dừng trên người anh.

Nhìn anh một cái, rồi ăn một miếng cơm.

Sau đó lại nhìn một cái.

Giang Diệp:...

Toàn thân nổi da gà!

Hơn nửa khuôn mặt của anh đều bị kính và tóc che khuất, nhưng vẫn có thể nhìn thấy đường nét cằm căng chặt, rõ ràng là có chút không thoải mái.

Ánh mắt đó, thật kỳ lạ!

Nhưng Tiêu Hòa lại nhìn rất hài lòng.

Hôm nay Giang Diệp mặc một chiếc áo hoodie rộng thùng thình màu đỏ tươi, làn da rất trắng, nhìn cả người như một đĩa cà chua xào trứng, khiến người ta thèm ăn!

Đặc biệt là hôm nay cô sử dụng dị năng rất nhiều, cảm giác được ăn một bữa no nê thật sự quá tuyệt.

Tiêu Hòa cảm thấy may mà mình tìm được cái máy lọc không khí hình người này, nếu không rất có thể sẽ chết đói ở thế giới mới này.

Cô nhìn người đối diện, lần đầu tiên chủ động mở lời sau ngần ấy thời gian:



"Sau này lúc ăn cơm, tôi có thể hẹn anh cùng ăn không?"

Giang Diệp sửng sốt, gật đầu.

"Được."

Tiêu Hòa cong mắt, nở một nụ cười vui vẻ.

"Vậy chúng ta lưu số điện thoại để tiện liên lạc."

Nói xong, lấy điện thoại đưa qua.

Lúc nhập tên, Giang Diệp do dự hai giây, anh do dự giữa cái tên hiện tại và cái tên trước kia của mình, cuối cùng vẫn nhập hai chữ "Giang Diệp", sau đó đưa qua.

Tiêu Hòa bình tĩnh nhận lấy.

"Được rồi, lần sau ăn cơm tôi sẽ gọi điện cho anh."

Nói xong, cô cầm bát quay người đi.

Thấy cô rời đi một cách thoải mái như vậy, Giang Diệp ngây người tại chỗ, dường như không phản ứng kịp.

Một lúc sau, anh Kiếm đến nhà ăn.

"Ngẩn người cái gì thế?"

Giang Diệp nhíu mày, hỏi ra thắc mắc trong lòng: "Em hết thời rồi sao?"

"Ai nói thế?"

"Vừa rồi em ăn cơm với một người, nhưng phản ứng của cô ấy dường như không quen em."

Lúc này tâm trạng của Giang Diệp có chút phức tạp.



Anh đã rời khỏi giới giải trí năm năm, trong cái vòng luân chuyển nhanh chóng này, thời gian đủ để xóa nhòa mọi thứ.

Tiêu Hòa không nhận ra anh, dường như cũng không có gì lạ.

Anh Kiếm cũng có chút kinh ngạc, vội vàng nói: "Sao có thể chứ? Trước kia trong làng nhạc, chỉ cần nhắc đến cái tên Giang Tại Châu của cậu là không ai không biết, không ai không hay!"

Giang Diệp tên thật là Giang Tại Châu, sau khi giải nghệ mới đổi tên.

Anh Kiếm lại hỏi: "Người cậu nói là ai thế?"

"Tiêu Hòa."

Nghe thấy cái tên này, biểu cảm trên mặt anh Kiếm lập tức trở nên vô cùng đặc sắc.

Đột nhiên hiểu ra.

Mọi chuyện trở nên hợp lý.

"Ồ, là cô ấy à."

Anh Kiếm nhíu mày suy nghĩ, an ủi: "Tiêu Hòa hơi kỳ lạ, không biết cũng là chuyện bình thường."

Dù sao thì có người đại diện nào bình thường mà mỗi ngày lại dẫn nghệ sĩ đi tập luyện chứ?

Anh ta ngồi xuống, có chút nghi hoặc.

"Nhưng dạo này anh thường thấy cô ấy đến tìm cậu, anh còn tưởng cô ấy phát hiện ra thân phận của cậu chứ."

"Cô ấy tìm em không phải vì lý do này."

Giang Diệp cẩn thận nhớ lại khoảng thời gian này, mỗi lần gặp Tiêu Hòa trong nhà ăn, cảm giác đó càng ngày càng rõ ràng.

"Em luôn cảm thấy, trong mắt cô ấy em giống như một đĩa thức ăn..."