Chương 306:

"Bà chủ..."

Quyền Hãn Đình hiểu rõ xưng hô này, tâm trạng lập tức trở nên rất tốt.

Chưa có khoảnh khắc nào nghĩ rằng sẽ cảm thấy Lolita đáng yêu đến mức muốn hôn như thế này.

"Lão lục, cậu..." Thiệu An Hành đi vào từ bên ngoài, thấy thế, không khỏi sửng sốt, chợt phản ứng lại, gật gật đầu với Thẩm Loan xem như chào hỏi.

Ánh mắt tò mò kèm theo sự chọc ghẹo quan hệ giữa hai người họ, cuối cùng dừng lại trên bàn tay của người đàn ông đang đặt trên eo của Thẩm Loan.

"Chẹp chẹp, hai người thế này là sao?"

Quyền Hãn Đình làm trò trước mặt mọi người, hôn một cái vào gương mặt Thẩm Loan, tiếng bẹp vô cùng rõ ràng, sau đó nhướng mày với Thiệu An Hành: "Như anh đã thấy."

"Đã hiểu, em dâu tương lai."

Tuy nội tâm Thẩm Loan mạnh mẽ, bây giờ bị nhiều cặp mắt nhìn chằm chằm như vậy vẫn không thể nào thích ứng được.

Nhưng cô vẫn không rời khỏi vòng ôm của Quyền Hãn Đình hay đẩy bàn tay đang đặt trên eo mình ra, tất cả dấu hiệu đều đang cho thấy, cô không miễn cưỡng mà thật lòng chấp nhận mối quan hệ này.

Thiệu An Hành nhìn đã hiểu, lập tức nở một nụ cười nhạt: "Chúc mừng. Tam ca chắc sẽ vui phát điên."

Hồ Chí Bắc trở về từ Châu Âu vẫn luôn muốn gặp Thẩm Loan, người "em dâu" mà lão lục vắt óc tìm mưu kế, tốn công lấy lòng, đáng tiếc bị Quyền Hãn Đình lấy lý do không được quấy rầy cô trong giai đoạn ôn tập chuẩn bị thi cử, trực tiếp từ chối.

Khiến Hồ Chí Bắc đều buồn bực không chịu được.

Ông ta vô cùng mong chờ mà gấp gáp trở về, người phụ nữ của ông ta ở châu Âu mà ông ta cũng nhẫn tâm bỏ lại, kết quả thế mà từ chối ông ta?

Cũng may chỉ buồn bực mấy ngày, một đống chuyện lớn tìm tới cửa, Hồ Chí Bắc bắt đầu làm việc không ngừng nghỉ, lúc này mới trở lại bình thường.

Nếu không ông ta nhất định sẽ lẳng lặng đến tìm Thẩm Loan, nghiên cứu người như động vật quý hiếm này.

Thiệu An Hành: "Tam ca đi Kinh Bình xử lý chút chuyện, giữa trưa mai ngồi máy bay về Ninh Thành, hay là đêm mai ăn cơm cùng nhau?"

Quyền Hãn Đình không tỏ thái độ ngay mà hướng ánh mắt trưng cầu về phía Thẩm Loan: "Có được không?"

Cô nhún nhún vai: "Được thôi, em không có ý kiến."

"Được" Thiệu An Hành nghĩ nghĩ: "Tôi sẽ nhanh chóng chọn một chỗ thật tốt rồi thông báo cho mọi người sau." Vừa nói chuyện ánh mắt vừa đảo qua Lục Thâm, Lăng Vân, Sở Ngộ Giang.

Ba người nhất trí gật đầu. Đi! Nhất định phải đi!

"Ngũ gia, còn tôi ~" Là Lolita đáng yêu, kẽo kẹt giơ cánh tay kim loai lên.

Thiệu An Hành giơ tay vỗ vỗ đầu cô ta: "Cô ngoan ngoãn ở nhà trông nhà nhé?"

Đôi mắt của Lolita chỉ là hai màn hình tinh thể lỏng hiện lên hai trái tim màu hồng, lập lòe lúc to lúc nhỏ, thẹn thùng nói: "Được rồi..."

Đầu năm nay, người máy cũng mê trai đẹp sao?

Chẹp chẹp, chắc sẽ không thành tinh chứ?

Thẩm Loan không ở lại lâu, nghỉ ngơi một lát, uống xong một ly nước ấm rồi định rời đi.

"Vội cái gì?" Một tay Quyền Hãn Đình kéo người vào l*иg ngực: "Ăn cơm tối xong rồi gia đưa em về."

Lăng Vân và Sở Ngộ Giang đồng loạt nhìn trời.

Lục Thâm đã lên lầu về phòng ngồi xổm, như bị đả kích không hề nhẹ.

Thẩm Loan tránh cánh tay anh đang xoa loạn trên eo: "Đừng làm loạn..."

"Vậy em đồng ý với anh ở lại ăn cơm đi."

"Ngoan, hôm nay không được."

Sắc mặt Quyền Hãn Đình lạnh lùng: "Lý do."

Thẩm Loan cũng không sợ, vòng tay ôm cổ người đàn ông, cào nhẹ hai cái: "Bên kia còn đang chờ em báo cáo tình hình thi cử."

"Chỉ vì chuyện này?"

"Còn nữa, tiện thể dạy dỗ một số thành phần không an phận nên làm người như thế nào." Đáy mắt Thẩm Loan xẹt nhanh qua một tia sắc lạnh.

Nhưng Quyền Hãn Đình đang thân mật với cô đúng lúc nhìn thấy, thoáng chốc giữa mày căng thẳng: "Xảy ra chuyện gì?"

Thẩm Loan vòng tay từ sau cổ người đàn ông ra trước mặt, ừm, cảm giác thật tốt, sờ mãi không chán: "Chuyện nhỏ."

"Muốn giúp gì không?"

Ý cười trong mắt người phụ nữ càng sâu, tuy không cần nhưng cảm giác lúc nào cũng có thể dựa vào thật tuyệt.

"Yên tâm, em có thể giải quyết."

"Chắc chắn?" Quyền Hãn Đình nhướng mày, không phải nghi ngờ mà đúng hơn là một sự quan tâm.

Người đàn ông hơi ngây người, rất nhanh đảo khách thành chủ.

Lăng Vân và Sở Ngộ Giang cảm thấy hơi chua chua ...

Năm giờ, Thẩm Loan thay lại chiếc váy của cô, bây giờ đã được Lolita chăm chỉ giặt sạch sẽ và hong khô, mang theo mùi tươi mát.

Quyền Hãn Đình đưa cô đến cửa sơn trang, cho đến khi không nhìn thấy đuôi xe của cô nữa mới xoay người vào nhà.

Thiệu An Hành dựa người vào tường, trong tay cầm súng laser mới nghiên cứu phát minh ra, dùng một tấm vải nhung màu vàng chà lau: "Sao, chơi trò đưa tiễn mười tám dặm à?"

Quyền Hãn Đình không nhìn anh ta, ánh mắt lập tức rơi xuống khẩu súng, trước mắt bỗng chốc sáng ngời: "Thành công?"

"Vẫn chưa thử, cậu thử?"

"Thử thì thử."

Thiệu An Hành lắc đầu bật cười: "Bây giờ không ra vẻ chia tay lưu luyến nữa à?"

Quyền Hãn Đình ném cho anh ta một cái nhìn khinh thường: "Anh thì biết cái gì!"

"Ô lá gan lớn quá rồi, đừng quên, tôi là anh cậu!"

"Năm và sáu kém rất nhiều sao?"

"Không nhiều lắm, nhưng tóm lại kém một số."

Quyền Hãn Đình bĩu môi: "Người có bạn gái không so đo với chó độc thân."

Thiệu An Hành: "..."

"Ngẩn người cái gì? Hâm mộ hay ghen ghét? Cũng đều vô dụng." Nếu có cái đuôi, bây giờ nhất định đã vểnh lên đến trời rồi.

"..."

"Nhanh lên! Đến trường bắn!"

Thẩm Loan trở lại nhà cũ, đúng lúc đến thời gian cơm tối.

"Cô ba." Người làm lấy dép lê đặt trước mặt cô.

Sau khi Thẩm Loan thay, lập tức tới nhà ăn.

Ngoài Thẩm Khiêm, tất cả mọi người đều ở đây.

Thẩm Xuân Giang: "Loan Loan đã về rồi, mau lại đây ngồi xuống ăn cơm."

"Cảm ơn ba."

"Hôm nay thi thế nào?"

"Cũng được."

Một tiếng cười nhạo từ đối diện truyền đến, từ lần trước Thẩm Yên bị dạy dỗ ở nhà ăn, cả kì nghỉ hè tinh thần sa sút, lúc này mới vừa về trường học không lâu, lại bắt đầu chứng nào tật nấy, mặt mày kiêu ngạo: "Nói quá thuận mồm rồi, cẩn thận gió to làm đau đầu lưỡi."

Thẩm Loan cũng không để ý, cười nhạt cho qua.

Lúc này, người làm lấy chén đũa sạch đặt trước mặt cô: "Cô ba, mời dùng cơm."

Thẩm Yên đánh một quyền vào bông, không biết nghĩ đến cái gì, lập tức im bặt.

Cô ta suýt chút nữa đắc ý vênh váo, thực tế chứng minh, những phương pháp trước đó vốn không đối phó được với Thẩm Loan, ngược lại nhiều lần khiến bản thân lâm vào hoàn cảnh xấu hổ.

Không thể lại lỗ hành sự mãng, Thẩm Yên yên lặng cảnh cáo chính mình.

Thẩm Như cúi đầu ăn cơm, rũ mí mắt che dấu sự kinh ngạc.

Quả nhiên, vấp ngã sẽ đẩy con người ta trưởng thành nhanh hơn.

Thẩm Yên cũng từ từ bắt đầu học cách thông minh...

Bữa tối này, ăn trong gió êm sóng lặng.

Sau khi ăn xong, Thẩm Loan đến vườn hoa nhỏ tản bộ tiêu thực.

Thỉnh thoảng nói chuyện phiếm vài câu với bác Đinh, khá thoải mái.

"Em gái nhìn có vẻ tâm trạng không tồi?"

Bác Đinh lui về sau nửa bước, cung cung kính kính gọi một tiếng: "Cô cả".

Thẩm Như hơi hơi gật đầu.

Bác Đinh: "Trong phòng còn một đống hoa vừa được đưa đến chưa xử lý, tôi đi vào trước."

Thẩm Như khẽ ừ một tiếng, thả người.

Lúc này, chỉ còn lại có cô ta và Thẩm Loan, gió nhẹ nhẹ thổi, làm bay tóc hai người.

Một người nghiêm nghị đoan trang, một người lạnh lùng kiêu ngạo.

Thẩm Loan tươi cười, lúm đồng tiền hai bên khóe miệng như ẩn như hiện: "Ăn ngon uống tốt, còn có hoa tươi để thưởng thức, tâm trạng tất nhiên thoải mái."

"Vẫn là em biết hưởng thụ, đổi lại là chị thì không được..." Thẩm Như than nhẹ, hình như có vài phần tự giễu, nhưng lại khiến người ta cảm thấy thật giả dối, tự giễu không được ngược lại biến thành kiêu ngạo: "Luôn bận bận rộn rộn, chân không chạm đất, làm chị không có thói quen nghỉ ngơi."

Thẩm Loan Mặt bình tĩnh, nội tâm lại không nhịn được cười lạnh ba tiếng.

So với Thẩm Yên yêu ghét rõ ràng, cô càng ghét Thẩm Như làm bộ làm tịch "Không rõ ràng" như vậy.

Làm chị em không đủ chân thành, làm kẻ thù không hoàn toàn, làm người qua đường không đủ hờ hững, làm bạn bè không đủ khéo léo.

Nói cô ta dối trá, nhưng sự dối trá này lại mang ba phần thanh cao; nói cô ta chân thật, nhưng lại kín bưng, trong lòng đầy ý xấu, thủ đoạn còn thấp kém.

Tóm lại, làm việc làm bảy phần, chừa lại quá nhiều đường sống, ngược lại dây dưa không dứt khoát, đặc biệt già mồm.

Người nào không rõ còn khen cô ta đoan trang hào phóng, người nào biết rõ chỉ cảm thấy cay mắt.

Có người không có phẩm giá, ít nhất còn có tính cách.

Nhưng Thẩm Như, luôn cố gắng giữ gìn phẩm giá, lại còn kiềm chế tính cách, kết quả là cả hai đều thiếu.

Đó gọi là cá và tay gấu không thể có cả hai.

Càng tham, không chỉ ném tay gấu, còn không có cá, công dã tràng.

"Ồ?" Thẩm Loan cười khẽ: "Trước kia luôn cho rằng con gái nhà họ Thẩm có mệnh cô chủ, không nghĩ tới chị cả lại có mệnh vất vả... Đáng tiếc."

Đáng tiếc cái gì?

Đáng tiếc những điều kiện mà nhà họ Thẩm cung cấp, đáng tiếc cô ta thân là trưởng nữ vốn nên được nuôi dưỡng trong nhà kính, thân thể nõn nà, danh hiệu hưởng thụ "trưởng nữ nhà họ Thẩm" này mang đến vô vàn vinh quang, lại cố tình muốn biến bản thân thành một người "Cuồng công việc".

Được, thích trầm mê trong công việc, không thành vấn đề, trầm mê thì trầm mê đi.

Nhưng cô ta đã quên một chút, đặc biệt quan trọng!

Tương lai Minh Đạt nhất định phải giao cho Thẩm Khiêm, cho dù cô ta muốn liều mạng, có thể, nhưng đừng mơ tưởng được chia dù chỉ một góc, nói trắng ra là cố định nhận tiền lương cu li.

Kiếp trước, Thẩm Loan không nghĩ ra tầng quan hệ lợi hại này, hoặc nghĩ thấu nhưng không muốn thừa nhận, mưu toan muốn được có địa vị ngang với người thừa kế danh chính ngôn thuận là Thẩm Khiêm.

Bây giờ nghĩ lại, khi đó cô đánh giá bản than quá cao.

Rõ ràng, Thẩm Như càng bướng bỉnh hơn kiếp trước, thế nhưng tâm cơ, thủ đoạn, thực lực lại kém một bậc.

Sao tranh với Thẩm Khiêm?

Không nói cái khác, chỉ nói đến một loạt lỗ hổng chuyện hãm hại gian lận kia đã có thể thấy chỉ số thông minh của người này.

Nếu là Thẩm Khiêm làm chuyện này, anh ta sẽ trực khiến cô không đến được trường thi, bắt cóc cũng được, đánh thuốc mê cũng được, tóm lại so với việc Thẩm Như loanh quanh lòng vòng hãm hại thì dứt khoát lưu loát hơn nhiều, tất nhiên cũng có hiệu quả hơn nhiều, có thể nói dựng sào thấy bóng.

Câu "Mệnh vất vả" của Thẩm Loan thành công khiến khuôn mặt của Thẩm Như lập tức trở nên vặn vẹo.

Nhưng rất nhanh đã khôi phục như thường.

"Chỉ có thể nói, mỗi người có suy nghĩ của riêng mình, so với an nhàn hưởng thụ, chị càng hy vọng có thể có một cuộc sống mang tính khiêu chiến."

Vẻ mặt Thẩm Loan hâm mộ: "Vẫn là chị cả có lý tưởng."

Chỉ sợ, lý tưởng quá nhiều tự vây khốn mình.

"Hôm nay em thi thế nào?"

Ánh mắt Thẩm Loan hơi lóe, xem ra, Lý Văn Cẩn còn chưa nói tin tức cho Thẩm Như, nếu không, cô ta sẽ không Thẩm Xuân Giang hỏi qua lúc sau, còn thiếu kiên nhẫn mà hỏi lại một lần nữa.

"Tuy giữa đường có xảy ra chút vấn đề nhỏ, nhưng cuối cùng đều được giải quyết dễ dàng."

"Vấn đề nhỏ?"

"Đúng vậy" Thẩm Loan ý cười càng sâu, nếu Lục Thâm ở đây, chỉ sợ sẽ nhảy dựng lên nói trên đầu cô có hai cái sừng của tiểu ác ma: "Chẳng lẽ thư kí Lý không nói cho chị biết?"

Thẩm Như hơi ngây người, đồng tử co chặt, rồi sau đó tất cả hóa thành mờ mịt và khó hiểu: "Thư kí Lý? Em nói Văn Cẩn? Chuyện này... có liên quan gì đến anh ta?"

"Liên quan rất lớn, là anh ta phái người hãm hại em gian lận, hại em thiếu gần 40 phút thời gian làm bài. Chị cả, đó là thư kí của chị mà, em và anh ta chưa bao giờ kết thù, vì sao lại nghĩ đến chuyện hãm hại em?" Cứ m ỗi câu nói Thẩm Loan lại tiến gần đến Thẩm Như một bước, ý cười dạt dào, ánh mắt ngây thơ thuần khiết, giống như thật sự chỉ là đang khó xử tìm lời giải, không có ý gì khác: "Vì sao chứ? Chị cả, chị biết không?"

Thẩm Như theo bản năng lui về phía sau, chờ phản ứng lại, mới phát hiện động tác này khiến cô ta nhìn qua mất khí thế, hơi chột dạ, khẽ cắn môi, đứng nghiêm chỗ cũ, không hề chuyển động, lại đón nhận ánh mắt Thẩm Loan, vẫn hơi co rúm lại.

Cô ta ra vẻ kinh ngạc: "Vu oan gian lận?! Thế mà xảy ra chuyện này?!"

"Nhìn dáng vẻ của chị cả, giống như không biết gì cả."

"Loan Loan, chị hiểu được tâm trạng bây giờ của em, không ai muốn gian lận ..." Thế mà trực tiếp khẳng định chuyện cô gian lận.

Thẩm Loan muốn cười, cười cô ta ngu xuẩn.

Sao, thật sự cho rằng kỹ xảo nhỏ này của Lý Văn Cẩn có thể khiến cô mắc bẫy?

Đừng nói, Thẩm Như thật sự nghĩ như vậy.

Phải biết rằng, bao năm qua Khởi Hàng tuyển sinh, chưa từng xuất hiện tình trạng gian lận, thứ nhất là giám thị thực sự nghiêm khắc, thứ hai là xử phạt quá nặng, hậu quả của việc gian lận quá lớn.

Nếu Thẩm Loan bị gán cho hai chữ này thì đừng mơ tẩy được sạch sẽ!

Ít nhất, trường chắc chắn sẽ không cho cô nhập học.

Thẩm Loan thưởng thức mặt lộ vẻ lo lắng bây giờ của đối phương, nội tâm lại không kìm nén được mừng như điên, từ từ mở miệng.

"Cũng may, Khỏi Hàng hoả nhãn kim tinh, tra rõ ràng, cuối cùng trả lại sự trong sạch cho em."

Thẩm Như cứng đờ.