Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Đúng Lúc Gặp Được Anh

Chương 310: Nhà cũ bốc cháy, quyền gia ba tuổi

« Chương TrướcChương Tiếp »
Ngày hôm sau, đồng hồ sinh học đúng giờ đánh thức Thẩm Loan.

Khi cô chuẩn bị ngồi dậy, một cánh tay dài vắt ngang qua, ôm vai cô: "Ngủ tiếp một lát."

Nói xong hơi dùng sức, Thẩm Loan bị bắt nằm lại, ngã vào vòng ôm ấm áp.

Quyền Hãn Đình kêu lên một tiếng.

"Đυ.ng đau hả?"

"Không đau."

"Vậy anh hừ cái gì?"

Hai tay người đàn ông siết chặt, ôm cô vào trong ngực: "Em quá gầy, cộm đến hoảng."

Thẩm Loan than nhẹ: "Em đã rất cố gắng để mập lên."

Đúng thế, Quyền Hãn Đình đưa cơm nửa tháng, khá hiểu sức ăn của cô.

Ăn không ít, trên người lại không có them bao nhiêu thịt.

Buồn cả người!

"Xem ra còn phải tăng cường rèn luyện."

Thẩm Loan gật đầu: "Em định trước khai giảng mỗi ngày đều huấn luyện giống như trước."

"Cầu mà không được."

"Sao, anh làm thầy đến nghiện rồi hả?" Thẩm Loan cười anh.

"Không phải thầy, là đàn ông của em."

"Có cái gì khác nhau sao?"

"Thầy không thể giúp học sinh xoa vai bóp chân, mát xa toàn thân, nhưng bạn trai có thể."

Thẩm Loan véo thịt trên eo anh: "Đẹp mặt anh!"

"Híttt..." Cả người Quyền Hãn Đình cứng đờ.

Rất nhanh, Thẩm Loan phát hiện che dấu dưới chăn không bình thường, cô trừng lớn mắt: "Anh..."

"Nổi lửa, em phải phụ trách dập tắt."

Còn không đợi Thẩm Loan có phản ứng, trong nháy mắt, đã bị đè dưới thân.

Nụ hôn nồng cháy của người đàn ông ập tới.

Từng cơn sóng lại cuộn trào, cả phòng kiều diễm.

Mặt trời đã lên cao, hai người mới dậy.

Tinh thần Quyền Hãn Đình sáng láng, đi đường nổi gió, rõ ràng tâm trạng không tồi.

Sắc mặt Thẩm Loan hồng nhuận, giống như hải đường sau cơn mưa, kiều diễm bức người, ngoại trừ tư thế đi có hơi không tự nhiên.

Hai người ăn mặc chỉnh tề xuống lầu, đi đến giữa phòng, thình lình đối diện với một hai ba bốn cặp mắt tò mò.

Lăng Vân: "Gia."

Sở Ngộ Giang: "Gia, cô Thẩm."

Vẻ mặt Lục Thâm khϊếp sợ: "Anh, anh cô cô hai người!"

Thiệu An Hành cười khẽ: "Được nha lão lục, động tác rất nhanh."

Sắc mặt Quyền Hãn Đình như thường, chỉ có Thẩm Loan phát hiện ra tai anh đỏ lên.

...

Tập đoàn Minh Đạt, phòng hạng mục, văn phòng giám đốc.

Lý Văn Cẩn đẩy cửa ra, tập văn kiện màu xanh tạo hình vòng cung trong không khí bay vào mặt anh ta, kèm theo sự tức giận ngút trời.

Anh lui về sau nửa bước, vừa tránh đi, tập văn kiện rơi xuống đất, phát ra "bịch" một tiếng, không lớn không nhỏ.

"Anh làm chuyện tốt!" Lý Văn Cẩn chưa kịp phản ứng, người phụ nữ tức giận quát lớn.

"A Như..."

"Thẩm Loan đã xé rách mặt với tôi, cô ta cái gì cũng đã biết!"

Ánh mắt Lý Văn Cẩn tối sầm lại, rũ mắt xuống, thấp giọng nói: "... Xin lỗi."

"Xin lỗi?" Thẩm Như cười lạnh: "Cho nên, anh đây là thừa nhận bản thân làm việc bất lực?"

"Anh không nghĩ tới cô ta sẽ gọi điện thoại tới đây lật bài."

"Văn Cẩn, trước kia anh đã bảo đảm với tôi thế nào? Chắc chắc, nắm chắc vô cùng, nhưng còn bây giờ thì sao? Không chỉ không bắt được cá, còn khiến cả người tanh tưởi!"

Người đàn ông rũ mắt không nói, sống lưng lại thẳng tắp.

Thẩm Như thấy thế, càng tức giận: "Cô ta uy hϊếp tôi, trong vòng 3 ngày phải đuổi anh ra khỏi Minh Đạt."

Cả người Lý Văn Cẩn cứng đờ, bỗng nhiên mở to mắt.

"Tất nhiên, tôi từ chối."

Người đàn ông đang nín thở mới từ từ trở lại bình thường.

Giận chó đánh mèo xong, Thẩm Như từ từ bình tĩnh lại: "Tuy chuyện này bị anh làm rối lên, nhưng người của tôi chưa đến lượt một đứa con riêng quyết định đi hay ở."

Một câu "người của tôi" khiến trong lòng Lý Văn Cẩn không ngừng nóng lên.

"Là tôi quá coi thường cô ta, về sau sẽ không như vậy nữa."

Ánh mắt Thẩm Như trầm xuống, thật lâu sau: "Tạm thời lại tin anh một lần nữa."

...

Quyền Hãn Đình đưa Thẩm Loan về nhà cũ.

"Được rồi dừng ở đây đi." Thẩm Loan cởi dây an toàn.

"Sao, sợ có người thấy?" Người đàn ông nhướng mày, giọng điệu cười như không cười, nhưng ánh mắt lại khóa chặt trên người cô. Giống như Thẩm Loan dám nói một câu đúng, anh sẽ nhào lên tới cắn cô.

Khóe miệng người phụ nữ nhếch lên: "Lục gia không sợ, em sợ cái gì?"

"Được đấy, thật lâu không gặp ông cụ, vừa lúc đi vào chào hỏi."

"Ông nội ra ngoài tránh nóng, không ở nhà."

"Thẩm Xuân Giang cũng được." Quyền Hãn Đình lùi lại đề nghị.

Thẩm Loan cười, ôm cánh tay trước ngực, dù bận vẫn ung dung nhìn anh: "Dù sao hôm nay anh nhất định phải đi vào, đúng không?"

"Cũng không phải." Quyền Hãn Đình chuyển chủ đề: "Trừ phi em hôn anh một cái."

Anh thò mặt lại gần.

Thẩm Loan dở khóc dở cười: "Sao anh lại vô lại như vậy! Sao lại giống đứa trẻ ba tuổi thế nhỉ?"

Quyền ba tuổi: Vì cái hôn, gia dễ dàng sao?

Cuối cùng, không chỉ hôn mặt, còn bị Quyền Hãn Đình ấn xuống hôn sâu.

"Tất cả đều là nước miếng..." Thẩm Loan trừng anh.

"Ông đây không chê."

Cút đi! Ai quản anh ghét bỏ không chê hả? Được hôn còn làm tới! Cô ngại ...

Vào buổi chiều, biệt thự nhà họ Thẩm bị im lặng che khuất trong ánh mặt trời.

"Cô ba đã về." Người làm ân cần lấy dép lê đặt trước mặt cô.

Phòng khách không có ai, Thẩm Loan trực tiếp lên lầu.

Trở lại phòng, thay áo ngủ, nhân tiện nhìn vào chậu xương rồng trên bệ cửa sổ xanh mượt, màu mỡ như cũ.

Thẩm Loan ngáp một cái, sau đó bắt đầu ngủ trưa.

Lúc thức dậy, ngoài cửa sổ đã là một màu cam hồng, mặt trời chiều đã ngả về tây.

Cô thay quần áo, rửa mặt xong, xuống lầu ăn bữa tối.

Đi đến nhà ăn, ngoài ông lão không ở đây, người nhà họ Thẩm đều tề tựu đủ cả.

Thẩm Loan đi đến vị trí của mình ngồi xuống, yên tĩnh chờ cơm.

Thẩm Xuân Giang đột nhiên nhìn về phía cô, vẻ mặt hơi nghiêm túc: "Tối hôm qua không về?"

Thoáng chốc yên lặng.

Thẩm Khiêm vẫn luôn duy trì động tác rũ mắt, người khác không thấy rõ vẻ mặt.

Khóe miệng Thẩm Như cười nhạt, sau đó nhanh chóng bình tĩnh lại.

Chỉ có Thẩm Yên cười vô cùng vui sướиɠ khi người gặp họa, không thèm che dấu.

Thẩm Loan khẽ ừ một tiếng, cũng không hề hoảng loạn: "Mấy người bạn cùng nhau ôn thi xong muốn tụ tập, không ngờ uống nhiều quá, chưa kịp gọi điện thoại về nhà, trực tiếp ở lại khách sạn."

Thẩm Xuân Giang miễn cưỡng tiếp nhận lý do này, không hề hỏi tiếp.

Thẩm Yên lại nhỏ giọng nói thầm: "Ai biết cùng người nào lêu lổng? Đến khách sạn thuê phòng..."

Sắc mặt Thẩm Xuân Giang đen sì, không đồng ý nhìn cô ta một cái: "Ăn cơm!"

Thẩm Yên chỉ có thể hậm hực câm miệng.

Một bữa cơm ăn không vui vẻ, nhưng cũng không tệ.

Ít nhất Thẩm Loan ăn no, ném xuống một câu "mọi người ăn thong thả" rồi ra cửa tiêu thực.

Để lại Thẩm Yên cắn răng thầm hận.
« Chương TrướcChương Tiếp »