Chương 12: Rõ ràng đang cười, nhưng lại khiến người ta cảm thấy cuồng ngạo

Anh cao lớn tạo thành sự đối lập rõ ràng với Lâm Thanh Hòa, mang đến cảm giác áp đảo.

“Không sao, dẫn tớ đi dạo một vòng là được.” Trần Tích Mặc từ trên cao nhìn xuống cô, chậm rãi nói: “Căng thẳng gì chứ? Tớ đâu có làm khó cậu.”

Nhưng trên mặt anh rõ ràng viết: Cậu đã biết bí mật của tôi, cậu xong đời rồi.

Chuông báo động trong đầu Lâm Thanh Hòa kêu vang, nhớ lại dáng vẻ yếu đuối của Trần Tích Mặc trong nhà kho hai ngày trước. Cô thật sự muốn quay ngược thời gian, tự tát mình hai cái.

Lúc đó cô bị mù hay là bị mỡ lợn che mắt thế?!

Đây đâu phải “chú chó đáng thương” đâu, rõ ràng là một “con chó bị bệnh dại” mà!

Lúc này cô rất tỉnh táo, sớm muộn gì họ cũng sẽ là bạn cùng lớp, ngẩng đầu không thấy cúi đầu gặp.

Hôm nay nhân lúc có lãnh đạo lớn ở đây, giải quyết cho xong, tránh để lâu sinh biến.

“Được, tham quan thì tham quan, tớ sẽ giới thiệu với cậu thật kỹ.” Lâm Thanh Hòa hít một hơi thật sâu, phồng má, trông như chuẩn bị ra chiến trường.

Trần Tích Mặc lặng lẽ nhìn cô rồi nhếch môi cười: “Được thôi.”

Rõ ràng đang cười nhưng lại khiến người ta cảm thấy cuồng ngạo.

Lâm Thanh Hòa không khỏi rùng mình một cái, sau đó lại lấy hết can đảm, chủ động bước vào sân trường: “Được, cậu đi theo tớ.”

Nếu bỏ qua hai bàn tay nắm chặt và dáng đi “bước thuận” thì cô cũng khá là khí thế.

Trần Tích Mặc nhìn dáng vẻ của cô, nhướng mày, chậm rãi đi theo sau.

"..."

Hiệu trưởng nhìn theo bóng lưng hai người, không hiểu sao bỗng nhiên có chút hối hận.

Cô gái này... đừng có làm phật lòng thiên tài mà lãnh đạo lớn đưa tới đấy.

Lâm Thanh Hòa thở hổn hển ngồi trên bậc thang trước cửa thư viện, ánh mắt dán chặt vào chàng trai đối diện, kiên nhẫn của cô đã gần như cạn kiệt.

Vừa rồi cô như một hướng dẫn viên du lịch, lần lượt giới thiệu cho Trần Tích Mặc về nhà ăn, ký túc xá, tòa nhà thí nghiệm, tòa nhà giảng dạy, anh nghe rất chăm chú, thực sự giống như một học sinh mới đầy tò mò về các cơ sở vật chất của trường.

Chỉ là anh không hề nhắc đến cuộc gặp gỡ trước đó.

Lâm Thanh Hòa cười lạnh trong lòng, cô sớm đã nhìn thấu bộ mặt thật của người trước mắt, anh tuyệt đối không có ý tốt.

Lâm Thanh Hòa nhìn quanh, cuối cùng tìm thấy camera trước cửa thư viện. Nếu Trần Tích Mặc làm điều gì quá đáng với cô, đoạn ghi hình sẽ là bằng chứng.

Vì vậy cô cố ý quay mặt về phía đó, sau đó hít sâu một hơi, quyết định nói thẳng: “Được rồi, đừng giả vờ nữa. Có gì muốn nói thì nói thẳng ra đi, tôi mệt rồi.”

Trần Tích Mặc đứng bên cạnh bậc thang, ánh mắt sâu thẳm, sắc mặt lạnh lùng. Nghe thấy lời của Lâm Thanh Hòa, anh không ngạc nhiên, cuối cùng chậm rãi mở miệng: “Diễn xuất của cậu còn cần cải thiện, nếu không tôi có thể giả vờ thêm một lúc nữa.”

“Tôi còn phải cải thiện nhiều thứ lắm, ngoài diễn xuất, tôi còn phải tăng cường ý thức phòng tránh lừa đảo để không bị người khác lợi dụng.” Lâm Thanh Hòa mệt mỏi, cộng thêm việc luôn bị anh dắt mũi, lời lẽ chẳng tốt đẹp gì, cô đặc biệt nhấn mạnh bốn chữ “bị người khác lợi dụng”.

Trần Tích Mặc nghe vậy nhưng không tức giận mà cười khẩy: “Dáng người không cao, giọng lại to. Cậu nhìn quanh xem, đây là trước cửa thư viện, yên lặng một chút đi.”

“Đừng giả vờ tốt bụng.” Lâm Thanh Hòa bĩu môi, tuy trong lòng không phục nhưng vẫn hạ giọng xuống rất nhiều: “Lúc lừa tôi lấy chìa khóa hại Lý Ấn, sao không thấy cậu có đức như vậy...”

Trần Tích Mặc nhíu mày, Lâm Thanh Hòa bèn ngừng lại, cuối cùng nhanh chóng bổ sung: “Tóm lại... đừng tưởng cậu có lãnh đạo lớn làm hậu thuẫn thì tôi sợ cậu. Có gì nói nhanh đi.”