Chương 15: Cô điên rồi sao, sao có thể đá cậu ấy chứ!

Trần Tích Mặc vốn có thể bỏ qua “lớp 11, lớp 12” để lên thẳng đại học, nhưng anh lại từ chối lời mời của trường, đặc biệt chuyển đến trường trung học Bắc Lễ.

Chỉ vì ở đây có thứ anh muốn.

Lâu Tàng Nguyệt thở dài, vô cùng lo lắng, nhưng Trần Tích Mặc không hề để tâm, thản nhiên nói: “Chỉ là chuyện nhỏ thôi, không cần bận tâm.”

Anh nhếch mép cười khinh miệt, trông vừa ngạo mạn vừa độc ác: “Những gì tôi muốn làm, chưa bao giờ là không thể.”

"..."

Lâu Tàng Nguyệt nghe vậy, im lặng một hồi, không khỏi lùi lại vài bước.

Lâm Thanh Hòa thở hổn hển chạy vào lớp học, thầy giáo đang đứng trên bục giảng, một tay cầm quả địa cầu, tay kia đang giảng bài cho các bạn học sinh.

Thầy giáo liếc nhìn cô một cái, sau đó ra hiệu cho cô vào nhanh rồi tiếp tục giảng bài tiếp theo.

Lâm Thanh Hòa cúi đầu, nhanh chóng trở về chỗ ngồi. Mở sách ra, cố gắng tập trung vào bài giảng.

Tuy nhiên, đầu óc cô lại không nghe lời, cứ liên tục xuất hiện những suy nghĩ vẩn vơ.

Bao gồm cả khuôn mặt độc ác nhưng cực kỳ đẹp trai của Trần Tích Mặc.

Lâm Thanh Hòa cố tỏ ra bình tĩnh, bề ngoài thì chăm chỉ chép bài từ bảng đen nhưng thực tế trong lòng rối bời, tim như bốc lửa mà loạn nhịp.

Cuối cùng chuông hết giờ cũng vang lên, cô như được đại xá, nhanh chóng đóng sách lại.

Các bạn học đều thấy cô bị Trần Tích Mặc kéo đi, chắc chắn sẽ không dễ dàng bỏ qua, không hẹn mà cùng nhau vây quanh Lâm Thanh Hòa.

Có người thậm chí cuộn sách lại, làm micro đưa đến miệng cô: “Sao rồi! Cậu với Trần Tích Mặc ở riêng có hòa hợp không?”

"..."

Lâm Thanh Hòa nghe vậy, sững người, không biết trả lời thế nào.

Ờ... Hòa hợp sao…

Một tiếng trước, cô ở trước cửa thư viện nói anh là con mãng xà trong câu chuyện người nông dân và con rắn, sau đó nóng nảy mà đá mạnh anh một cái.

Hơn nữa chưa kịp để anh nói gì, đá xong là bỏ chạy.

Cảnh tượng vừa rồi như đèn kéo quân hiện lên trong đầu cô.

Lâm Thanh Hòa nhìn ánh mắt mong chờ của các bạn học, há miệng nhưng lại thấy sự thật khó nói ra. Suy nghĩ một lúc, cuối cùng nhỏ giọng trả lời: “Có lẽ coi là hòa hợp đi.”

Chỉ là cãi nhau thôi, đâu có làm ai bị thương đâu.

“Vậy cậu thấy phẩm hạnh của cậu ấy thế nào?” Hơn mười đôi mắt dán vào Lâm Thanh Hòa, cô nghe thấy câu hỏi này thì suýt nữa bị nước miếng làm nghẹn, ho sặc sụa hai tiếng, vội lấy bình giữ nhiệt ra.

Phẩm hạnh… cái tên đó có phẩm hạnh sao?

Cô nhấp từng ngụm nước nhỏ rồi lắc đầu, không biết trả lời thế nào.

Đột nhiên, một tiếng “Bùm” vang lên từ cửa lớp học, Lâm Thanh Hòa sợ hãi che tai, nước đổ tung tóe: “Chuyện gì vậy?”

“Khương Đạo Khanh bị ngã.” Có người trả lời.

Lâm Thanh Hòa ngẩng đầu lên, chỉ thấy một nam sinh mặc áo hoodie màu đỏ chạy như bay vào, người đầy bụi đất, vừa chạy được hai bước suýt nữa lại bị vấp ở bậc thềm cửa, cuối cùng loạng choạng dùng tay vịn vào bàn học, miễn cưỡng dừng lại trước mặt cô.

Cậu ta vội vã hỏi cô: "Cậu đã ở riêng với Trần Tích Mặc sao?"

"Cậu làm sao vậy?" Lâm Thanh Hòa thấy dáng vẻ gấp gáp của cậu ta, hơi giật mình.

Rõ ràng Khương Đạo Khanh chạy một mạch tới đây, cúi người thở dốc, nói nhanh: "Có phải không?"

Cậu ta ngẩng đầu lên, ánh mắt hiếm khi nghiêm túc, dường như nhất định muốn cô trả lời ngay bây giờ.