Chương 18: Tôi không sợ cậu đâu

Lâm Thanh Hòa gật đầu, đang lúc cô vẫn còn do dự, đột nhiên nghe thấy tiếng ngáp của một nam sinh.

Cô cảm thấy tiếng này quen thuộc, tim đập mạnh, theo tiếng nhìn qua...

Lâm Thanh Hòa sợ đến mức lùi lại một bước, Trần Tích Mặc đang ngồi ngủ trên chiếc ghế đối diện.

Chỉ là vừa rồi anh nằm úp xuống bàn nên Lâm Thanh Hòa không phát hiện ra.

Dường như anh rất buồn ngủ, chỉ lười biếng liếc nhìn cô một cái rồi lại nằm xuống ngủ tiếp.

Chỉ một cái nhìn đó đủ để khiến Lâm Thanh Hòa hoảng sợ và kinh hãi tột độ, chỉ muốn bỏ chạy.

Dường như ánh mắt của anh đang nói: "Xem đi, cậu không thể trốn thoát tôi đâu."

Cô không kìm được mà nuốt nước bọt, chợt nhớ ra điều gì đó, quay sang hỏi thầy chủ nhiệm: "Chuyện của em và Trần Tích Mặc... là do lãnh đạo trường quyết định sao? Hay là do thầy muốn cải thiện điểm toán của em?"

"Đều không phải, trường ta chưa có tiền lệ này, là Trần Tích Mặc đặc biệt tiến cử em, để các em giúp đỡ lẫn nhau. Em phải cảm ơn bạn ấy đấy."

Lâm Thanh Hòa hoàn toàn ngơ ngác, suýt nữa thì quỳ xuống.

Trần Tích Mặc?

Đặc biệt?!

Lâm Thanh Hòa lập tức nhìn kẻ chủ mưu.

Cô thà tin rằng Tần Thủy Hoàng chưa chết còn hơn tin rằng Trần Tích Mặc giúp đỡ cô!

Dường như Trần Tích Mặc thật sự đang ngủ, làn da trắng mịn, tóc đen bóng, lông mi của anh dài và cong, giống hệt lông mi của tiên nữ trong truyền thuyết, tạo ra những bóng râm lớn trên mí mắt.

Nếu không phải Lâm Thanh Hòa đã biết anh không phải người tốt, chắc chắn cô sẽ bị vẻ ngoài của anh lừa.

Lâm Thanh Hòa tự cổ vũ bản thân rồi đứng thẳng lưng, cố gắng lấy hết can đảm, nghiến răng nói lớn: "Thầy yên tâm, em nhất định sẽ giúp bạn ấy hòa nhập với lớp." Lâm Thanh Hòa nắm chặt tay, có giỏi thì cứ đến, chẳng lẽ anh có thể ăn thịt cô sao?

"..."

Thầy chủ nhiệm nghi ngờ nhìn Lâm Thanh Hòa. Không hiểu sao anh ta luôn cảm thấy lời nói của cô có chút mỉa mai.

Trần Tích Mặc từ từ mở mắt, ngẩng đầu nhìn cô, khóe miệng cười như không cười.

Lâm Thanh Hòa thấy anh ngồi thẳng dậy, cả người cứng đờ nhưng vẫn cố tỏ ra bình tĩnh, hơi ngẩng cằm về phía anh.

Như thể chào hỏi, lại như thể khıêυ khí©h.

***

Giáo viên chủ nhiệm bảo bạn cùng bàn của Lâm Thanh Hòa thu dọn đồ đạc, sau này Trần Tích Mặc sẽ ngồi chỗ đó.

Bạn cùng bàn của Lâm Thanh Hòa thích sạch sẽ, chẳng mấy chốc đã thu dọn xong và chuyển hết đồ đạc sang bàn khác.

Cả lớp thực nghiệm đều đang chờ đợi học sinh chuyển trường đến, nhưng cho đến khi tan học vào buổi chiều, Trần Tích Mặc vẫn không xuất hiện, không biết đã đi đâu.

Lâm Thanh Hòa lại hy vọng anh mãi không đến để tránh tai họa cho người khác.

Khi tan học về nhà, các bạn học vẫn tiếp tục thảo luận về chuyện này. Đột nhiên cánh tay của Lâm Thanh Hòa bị kéo lại, cô giật mình, ngẩng đầu nhìn lên.

Người đó nhìn cô đầy ngưỡng mộ, nói: “Lâm Thanh Hòa, cậu thật may mắn, có thể ngồi cùng bàn với Trần Tích Mặc.”

Lâm Thanh Hòa nghe vậy, cười khổ: “Cậu chưa nghe về những lời đồn về cậu ấy à? Tớ sắp chết khϊếp rồi.”

“Chỉ là lời đồn thôi, đâu có thật đâu.” Người đó vẫn phấn khích, ánh mắt sáng rực: “Trần Tích Mặc trông đẹp trai như vậy, nếu cậu ấy trở thành bạn cùng bàn của mình, mình có thể đến trường cả thứ bảy và chủ nhật luôn ấy chứ.”

“Cậu thật là giỏi.” Lâm Thanh Hòa giơ ngón tay cái lên, bạn học lại cười toe toét đi tìm người khác để nói chuyện. Lâm Thanh Hòa thở dài, thu dọn cặp sách, vừa đeo lên vừa lẩm bẩm: “Rồi sau này cậu sẽ biết thôi.”