Chương 26: Trong đầu toàn là hình ảnh đầy sát khí của thiếu niên

Khổng Tri Tiết là nữ hoàng tin đồn, nổi tiếng là cái loa phát thanh của trường.

Ra trường mà không làm paparazzi thì thật là tiếc.

Có cô ấy ở đây, không trách được tin đồn lan nhanh như vậy.

Lâu Tàng Nguyệt lén nhìn Trần Tích Mặc một cái, không kìm được hỏi: “Lâm Thanh Hòa không giống như vậy, phải không?” Trên vai anh ta vắt chiếc túi của Trần Tích Mặc, Trần Tích Mặc lấy lại nó.

Lâu Tàng Nguyệt vẫn còn lẩm bẩm: “Cậu con trai lúc nãy là của ban năm, thích Lâm Thanh Hòa đã lâu. Ngoài Khương Đạo Khanh, còn nhiều nam sinh khác cũng thích cậu ấy.”

“Quay về học bài đi.” Rõ ràng Trần Tích Mặc không hứng thú, giọng nói lạnh lùng như thể vừa rồi không có chuyện gì xảy ra.

***

Lâm Thanh Hòa và Khương Đạo Khanh vừa cãi nhau xong, định quay lại lớp tiếp tục đọc tiểu thuyết. Nhưng cô nhìn đồng hồ, phát hiện còn mười phút nữa là vào học.

Giáo viên chủ nhiệm luôn đến lớp sớm để kiểm tra tình hình của học sinh.

Vì vậy cô giấu cuốn tiểu thuyết vào trong bàn, kéo ra bài kiểm tra toán “48” điểm.

Con số đỏ chót làm cô choáng váng. Lâm Thanh Hòa thở dài, sau đó lại phấn chấn trở lại.

Đã đến lúc học hành chăm chỉ để khiến mọi người kinh ngạc rồi.

Lâm Thanh Hòa nghĩ vậy, cẩn thận lấy ra một tờ giấy nháp sạch từ trong cặp.

Cô gấp tờ giấy nháp một cách gọn gàng, như thể đang thực hiện một nghi lễ nào đó.

Sau đó nghiêm túc cầm bút lên, bắt đầu xem xét từng câu hỏi.

“Biết rằng đỉnh của parabol nằm ở (4,0), tiêu điểm và elip…”

“Lại là tìm tọa độ tiêu điểm và tâm sai...” Giọng Lâm Thanh Hòa càng lúc càng nhỏ, sự tự tin dần biến mất.

Vài giây sau, cô từ bỏ, lưng mềm nhũn ra, nằm gục xuống bàn.

Cứu với!

Tại sao trên thế giới lại có thứ đáng sợ như toán học chứ?

Cô nhắm mắt lại, muốn thả lỏng đầu óc, nhưng đột nhiên có một bóng đen bao trùm xuống.

Lâm Thanh Hòa lập tức cảnh giác, mở mắt ra ngay, phát hiện Trần Tích Mặc đang đứng đó, nhìn cô từ trên cao xuống.

Cô lập tức tỉnh táo, nhanh chóng đứng dậy.

Lùi lại suýt chút nữa vấp ngã.

“...”

Lần cuối gặp anh vào ngày hôm qua là cảnh anh đánh người ở đầu hẻm.

Hôm nay anh sẽ trở thành bạn cùng bàn với cô.

Lâm Thanh Hòa vẫn còn chút khó chấp nhận hiện thực này, nhưng cố gắng nở nụ cười: "Cậu, cậu đến rồi à?"

Cô mím môi, không phải cô đang nói lời thừa thãi sao?

"Cậu thích gần ngồi lối đi hay ngồi trong? Tôi sao cũng được." Lâm Thanh Hòa có chút không dám nhìn vào mắt anh.

Hôm qua, cô vừa đá anh một cái.

"Cứ vậy đi." Trần Tích Mặc không chút do dự, trực tiếp đi vào chỗ ngồi bên trong, thoáng nhìn qua bài kiểm tra của Lâm Thanh Hòa. Lâm Thanh Hòa vội vàng lao lên phía trước, lật mặt có điểm "48" xuống dưới: "Đừng nhìn lung tung."

Trần Tích Mặc kéo kéo khóe miệng, hiếm khi không chế giễu cô: "Ừ."

"..."

Trong lớp, các bạn cùng lớp không hẹn mà cùng quan sát anh, nhưng đều không dám nói lớn tiếng.

Giờ ra chơi, lớp học yên tĩnh như bật chế độ im lặng.

Trần Tích Mặc không để ý đến ánh mắt của họ. Anh chống tay vào má, nhìn chằm chằm vào Lâm Thanh Hòa, ánh mắt không chút tránh né, vẻ mặt có chút kỳ lạ.

Lâm Thanh Hòa không biết anh đang nhìn gì, chỉ cảm thấy cả người nổi da gà.

Chuyện gì thế này?

Cô không thể tập trung, để che giấu sự lo lắng, cô viết linh tinh vài con số lên giấy nháp.

Cô nghĩ, xong rồi, có phải Trần Tích Mặc hiểu lầm cô rồi không?

Những tin đồn trong trường không phải do cô truyền đâu!

Những chuyện như "khối rubik dính máu", "giật tai người khác"… cô cũng vừa mới biết tin đồn nghiêm trọng như vậy.

Đều là lỗi của Khổng Tri Tiết!