Chương 31: Bí mật bị cậu ấy nghe lén rồi

Xảy ra lỗi nghiêm trọng bất ngờ như thế, Trần Tích Mặc thật sự không ngờ tới.

Sau vài giây chấp nhận thực tế, Trần Tích Mặc hít sâu một hơi: "Địa điểm."

"Bức tường." Lâu Tàng Nguyệt vừa gọi điện thoại, vừa quan sát Lâm Thanh Hòa, cẩn thận bổ sung: "Ừm, dường như cậu ấy không thể xuống được..."

Gần như ngay sau lời của Lâu Tàng Nguyệt, điện thoại bị cúp máy: "Tút tút tút..."

Lâu Tàng Nguyệt: "..."

Qua màn hình, anh ta đã cảm nhận được cơn giận ngút trời.

***

Tuy nhiên, Lâm Thanh Hòa hoàn toàn không biết gì về chuyện này.

Cô đang ngồi chênh vênh trên bức tường, lên không được mà xuống cũng không xong.

Vị trí này rất khéo léo, người bình thường sẽ không phát hiện ra.

Nhưng chỉ cần ngẩng đầu lên, cô sẽ bị coi là “trốn học”, vi phạm nội quy nhà trường.

Nặng thì bị kỷ luật, nhẹ thì gọi phụ huynh.

Vì vậy Lâm Thanh Hòa rất hoảng sợ, chỉ có thể nằm bẹp trên tường để giảm thiểu sự hiện diện của mình.

May mắn thay, trời ban phúc, cô vừa nằm xuống đã nhìn thấy Lâu Tàng Nguyệt dưới bức tường.

Lâm Thanh Hòa như nhìn thấy cọng rơm cứu mạng, muốn nhờ anh ta cứu giúp, nhưng lại thấy biểu cảm của Lâu Tàng Nguyệt có chút kỳ lạ, thậm chí là kinh hãi...

Lâu Tàng Nguyệt hít sâu một hơi, từ từ ngồi xuống và lau mồ hôi trên trán.

Lâm Thanh Hòa tưởng anh ta không khỏe, lên tiếng quan tâm: "Cậu sao vậy, mặt tái mét thế. Cậu bị hạ đường huyết à?"

Lâu Tàng Nguyệt: "..."

Lâm Thanh Hòa nghiêng đầu nhìn anh ta, thấy Lâu Tàng Nguyệt không nói gì, nghĩ rằng anh ta khó chịu đến mức không thể mở miệng, vội vàng nói: "Chẳng phải cậu có điện thoại sao? Gọi điện cầu cứu đi. Nếu thật sự không thể nói, đưa điện thoại cho tôi, tôi giúp cậu."

Lâu Tàng Nguyệt lặng lẽ bịt tai lại, Lâm Thanh Hòa nhìn động tác của anh ta, cảm thấy thật khó hiểu.

***

Tiếng đọc bài vang vang từ tòa nhà học kế bên vọng lại, mạnh mẽ và đều đặn. Các học sinh đã bắt đầu buổi học sáng.

Nếu giáo viên chủ nhiệm đi kiểm tra, nhất định sẽ phát hiện cô không có mặt. Có lẽ họ sẽ sớm dẫn người đến tìm cô.

Cô sẽ bị phát hiện và cuối cùng bị gọi phụ huynh.

Lâm Thanh Hòa không dám nghĩ tiếp, run rẩy nói với Lâu Tàng Nguyệt: "Trước đây ở đây có một cái thang, nhưng hôm nay không biết sao lại không thấy. Cậu giúp tôi tìm thử, coi như tôi nợ cậu một ân tình."

"..." Lâu Tàng Nguyệt như không nghe thấy gì, ngồi cô độc trên bậc thềm, cơ thể cứng đờ, như hồn lìa khỏi xác.

Cuối cùng khi Lâm Thanh Hòa cảm thấy khô miệng, cô cũng từ bỏ.

Lúc này cô chợt thấy một người đang đi tới từ đằng xa. Khuôn mặt nghiêm nghị, sâu sắc. Mặc dù không có động tác gì đặc biệt, nhưng dường như ở đâu anh cũng tỏa sáng.

Lâm Thanh Hòa há miệng, định cầu cứu, nhưng sự xấu hổ khiến cô không thể phát ra âm thanh.

Tư thế hiện tại của cô chắc chắn rất xấu.

Trần Tích Mặc không những sẽ không giúp đỡ mà còn có thể thừa cơ chế giễu cô.

Lâm Thanh Hòa thở dài, nghĩ tốt hơn hết là chuẩn bị sẵn lý do để giải thích với bố.

Trần Tích Mặc đi thẳng tới chỗ cô, dừng lại dưới bức tường.

Lâu Tàng Nguyệt lập tức nhảy lên, mặt mày ủ rũ cầu xin sự tha thứ: "Tớ sai rồi!"

Lâm Thanh Hòa ngây người nhìn họ.

Chẳng phải vừa rồi Lâu Tàng Nguyệt còn nói cơ thể không khỏe sao?

Sao bây giờ lại hoạt bát như vậy.