Chương 44: Chỉ là bây giờ cô đang trong giai đoạn dậy thì mà thôi

Khương Đạo Khanh đợi một lúc, Lâm Thanh Hòa vẫn không quay đầu lại.

Cô ấy bị điếc rồi sao?

Khương Đạo Khanh không nhịn được kéo mũ cô. Lâm Thanh Hòa giật mình ngả đầu ra sau, theo phản xạ quay lại nhìn.

Khương Đạo Khanh nở nụ cười: "Lát nữa là thi chạy 1000 mét, cậu nghĩ ai sẽ thắng, tớ hay Trần Tích Mặc?"

"Cậu là người lớp 11/5, tớ là người lớp thực nghiệm, cậu nghĩ tớ muốn ai thắng?" Lúc này Lâm Thanh Hòa có chút lo lắng. Trần Tích Mặc vừa nhảy cao xong đã phải chạy, liệu có đủ sức không?

"Chẳng lẽ cậu mong hòa?" Khương Đạo Khanh không hiểu cô đang nghĩ gì, nhưng có thể thấy rõ Lâm Thanh Hòa có chút bực bội: "Cậu sao thế? Không vui à?"

Tiếng còi vang lên, các vận động viên bên khu vực nhảy cao đã bắt đầu chuẩn bị. Lâm Thanh Hòa lập tức quay đầu nhìn.

Trần Tích Mặc mặc áo thun trắng, tóc đen, môi đỏ, gương mặt trắng trẻo.

Gió thổi qua...

Anh có khuôn mặt chẳng khác nào bước ra từ truyện tranh.

Lâm Thanh Hòa nuốt nước bọt, không lạ gì khi anh thu hút được nhiều cô gái như vậy.

Cô lại nhìn sang cô gái bên cạnh, cô ấy đang hưng phấn vung vẫy cánh tay. Người bên cạnh kéo cô ấy lại: "Cậu đang cổ vũ cho ai đấy?"

Cô gái mỉm cười nhõng nhẽo: "Cậu ấy thực sự đẹp trai quá đi."

Lâm Thanh Hòa bĩu môi, lúc này mũ của cô lại bị ai đó kéo ra phía sau. Cô vốn đã không vui, tức giận đánh người phía sau: "Cậu làm gì vậy?"

Khương Đạo Khanh bị đánh nhưng lại cười. Cậu ta xắn tay áo lên, dùng sức cánh tay để lộ bắp tay cuồn cuộn.

Khương Đạo Khanh: "Cậu nghĩ tớ và cậu ấy ai mạnh hơn?"

Lâm Thanh Hòa không biết nói gì.

Mấy cậu thiếu niên mười mấy tuổi luôn có những so sánh kỳ lạ như vậy.

Lâm Thanh Hòa: "Mặc dù tớ chưa thấy cánh tay của Trần Tích Mặc, nhưng đã thấy của mấy người nổi tiếng trên mạng, còn cậu thì..."

Khương Đạo Khanh rất mong chờ, hăm hở chờ đợi.

"Cậu luyện thêm đi." Lâm Thanh Hòa nói.

Hiện tại cô đang rất bực mình.

Nhưng câu nói "Niềm vui được xây dựng trên nỗi đau của người khác" không phải không đúng.

Biểu cảm ngạc nhiên của Khương Đạo Khanh lại khiến Lâm Thanh Hòa thấy vui hơn chút.

"..."

Khương Đạo Khanh đỏ mặt tía tai, liên tục giải thích với cô: "Tớ còn nhỏ, còn đang phát triển! Hơn nữa họ đều dùng ảnh chỉnh sửa cả, toàn là ảnh giả thôi!"

***

Ở khu vực nhảy cao, thực ra tâm trí của Trần Tích Mặc không ở đây.

Ánh nắng chiếu vào làm đầu anh đau nhức.

Anh cảm thấy bực bội, chỉ muốn nhanh chóng kết thúc trận đấu này.

Trần Tích Mặc chạm tay vào miếng dán sau lưng rồi nghĩ đến người đã gây ra chuyện này.

Anh nheo mắt, nhìn về phía xa. Dù không rõ lắm, nhưng...

Ở hàng ghế thứ hai trên khán đài, một cô gái đang vẫy thanh cổ vũ màu hồng. Vẻ mặt ngây ngô đó, nhìn là biết ngay là Lâm Thanh Hòa.

Phía sau cô là một nam sinh.

Nam sinh cầm thanh cổ vũ màu xanh, chắc là học sinh lớp 11/5.

Trần Tích Mặc lạnh lùng nghĩ: Ồ, Lâm Thanh Hòa và Khương Đạo Khanh à.

Khương Đạo Khanh đeo một chiếc khăn đỏ trên đầu, trông thật ngớ ngẩn.

Không biết hai người họ đang nói gì, Khương Đạo Khanh lại xắn tay áo lên, chỉ vào bắp tay của mình. Lâm Thanh Hòa tò mò quay lại nhìn.

"... " Trần Tích Mặc chống hai tay lên hông, không hiểu nổi.

Có gì để tò mò chứ? Chẳng lẽ mình không có bắp tay sao!

Đột nhiên giáo viên gọi tên anh: "Bạn học này, đến lượt em rồi."

Trần Tích Mặc thu hồi ánh mắt, lập tức trở lại sân thi đấu.

Anh cảm thấy rất bực bội, trong khi anh phải tham gia cuộc thi nhàm chán này, Lâm Thanh Hòa lại trông thật nhàn nhã.