Chương 45: Chỉ là bây giờ cô đang trong giai đoạn dậy thì mà thôi

Lâm Thanh Hòa thoát khỏi Khương Đạo Khanh, cuối cùng cũng có thể tập trung xem thi đấu.

Trần Tích Mặc đang bước tới, dáng đi rất thong thả nhưng lại đầy khí chất. Thầy giáo thể dục bên cạnh vung tay một cái, ngay lập tức, chàng trai như một cơn lốc xoáy, cơ thể bỗng nhiên bộc phát ra sức mạnh to lớn.

Hai chân anh rời khỏi mặt đất, chưa kịp để mọi người phản ứng, anh đã hoàn hảo vượt qua xà.

Xà được nâng lên từng chút một, các bạn xung quanh đều ngạc nhiên, chỉ có Trần Tích Mặc vẫn giữ vẻ bình tĩnh như mọi khi.

Trên khán đài, một nhóm người lại hò reo phấn khích.

Lâm Thanh Hòa giật mình, nhận ra không chỉ lớp của họ và lớp 11/5 mà các lớp khác cũng đang chú ý đến Trần Tích Mặc.

Tiếng hò reo vừa rồi chính là dành cho anh.

Quả không hổ danh là nhân vật phong vân, sức ảnh hưởng thật lớn.

"Wow, cậu ấy quá giỏi luôn ấy!" Hai cô gái bên cạnh Lâm Thanh Hòa không hẹn mà cùng che miệng lại, vẻ mặt phấn khích như thể người chiến thắng là lớp của họ vậy.

"Có gì mà giỏi?" Khương Đạo Khanh nghe vậy, hoạt động gân cốt, các khớp ngón tay kêu răng rắc, khinh thường chế nhạo: "Cái này có là gì đâu. Nếu tớ tham gia, có khi còn nhảy cao hơn cậu ấy."

Khương Đạo Khanh cẩn thận nhìn Lâm Thanh Hòa, hy vọng cô không giống hai cô gái kia.

Lâm Thanh Hòa lại mím môi không nói gì, mắt nhìn thẳng về phía trước.

Khương Đạo Khanh lặng lẽ nhìn theo ánh mắt cô.

Trần Tích Mặc thắng cuộc một cách dễ dàng, dường như đó là điều anh có thể làm chỉ với một cái vẫy tay.

Sau khi cuộc thi kết thúc, anh cần quay lại khán đài.

Bước đi chậm rãi như thể anh chỉ đi uống trà.

Vì khoảng cách khá xa nên Lâm Thanh Hòa mới dám nhìn anh một cách công khai như vậy.

Chiếc áo thun trắng của Trần Tích Mặc bay phấp phới trong gió, ánh nắng chiếu vào anh, kéo dài bóng anh ra.

Mái tóc đen nhánh của anh rối bù rủ xuống trán.

Bỗng nhiên, Trần Tích Mặc ngẩng đầu nhìn về phía khán đài.

Bị bất ngờ, dường như bắt gặp ánh mắt của cô.

Lâm Thanh Hòa nhanh chóng cúi đầu xuống, tim đập thình thịch, giả vờ chỉnh lại cây cổ vũ trong tay.

Một lát sau, cảm thấy Trần Tích Mặc chắc đã rời đi, cô mới cẩn thận ngước mắt lên.

Tim cô vẫn đập loạn nhịp.

Cô gái bên cạnh nhỏ giọng bàn tán: "Vừa rồi... Trần Tích Mặc nhìn về phía chúng ta phải không?"

"Tớ cũng nghĩ vậy! Tớ cứ tưởng là mình nhìn nhầm chứ!"

Lâm Thanh Hòa tìm kiếm kỹ càng, vị trí vừa rồi giờ đã trống trơn.

Không biết Trần Tích Mặc đã đi đâu rồi.

Cô thở phào nhẹ nhõm, nhưng trong lòng lại có chút trống trải.

Cảm xúc này, cô không thể kiểm soát, khiến cô vừa bứt rứt vừa bực bội.

Cảm xúc gì đây?

Lâm Thanh Hòa ngồi trên khán đài, lần đầu tiên lắng lòng suy nghĩ.

Rồi cô kinh hoàng nhận ra một điều.

Dường như cô mang theo một sự mong đợi mơ hồ đối với Trần Tích Mặc.

Không biết từ lúc nào, cô bắt đầu tưởng tượng, tưởng tượng anh sẽ nói chuyện với cô vào lúc nào, liệu có sự tiếp xúc nào không.

Tưởng tượng anh chỉ giúp đỡ cô, không bao giờ nhìn người khác một cách đàng hoàng.

Chỉ cần anh có hành động gì, cô sẽ gán cho hành động đó một ý nghĩa đặc biệt, nghi ngờ ý định của anh đối với mình.

Cô tìm kiếm trong những chi tiết vụn vặt hàng ngày, những điểm đặc biệt trong duyên phận của hai người.

Dường như cô muốn chứng minh rằng, anh dành cho cô một tình cảm màu hồng nào đó.

Nhưng mà...

Rốt cuộc ai mới thực sự đang có cảm xúc màu hồng đây?