Chương 46: Chỉ là bây giờ cô đang trong giai đoạn dậy thì mà thôi

Cơ thể Lâm Thanh Hòa cứng đờ, nắm chặt tay, má ửng đỏ.

Khương Đạo Khanh nhìn Lâm Thanh Hòa từ phía sau, hiếm khi cậu ta không với tay kéo mũ cô.

Dường như... cậu ta nhìn thấy điều gì đó trên người Lâm Thanh Hòa khiến bản thân suy sụp tinh thần.

"..."

Phát thanh viên thông báo thứ hạng của giải nhảy cao, ba chữ "Trần Tích Mặc" vang vọng khắp sân trường. Các bạn cùng lớp thực nghiệm ban 2 đứng dậy, cầm gậy cổ vũ hò reo.

"Thật là ngầu! Tớ đã biết chúng ta có thể thắng mà!"

"Cậu ấy quá giỏi! Cuối cùng lớp chúng ta cũng thoát khỏi danh sách xấu hổ rồi!"

Lâm Thanh Hòa đứng dậy, nói với bạn nữ bên cạnh: "Xin lỗi, tớ đi vệ sinh một chút."

Lâm Thanh Hòa bước vào nhà vệ sinh, mở vòi nước.

Cô ngước mắt nhìn vào gương.

Đồng phục xanh trắng, má hơi đỏ, không biết có phải do trong lòng có chút lo sợ hay không, cô cảm thấy lúc này mình giống hệt "thiếu nữ hoài xuân" trong sách văn học.

May mắn là dòng nước mát lạnh chảy trên lòng bàn tay giúp cô bình tĩnh lại một chút.

Cô đang làm gì vậy?

Lâm Thanh Hòa không thể không tự trách mình, tim đập nhanh như vậy, có phải điên rồi không?

Cô nhắm mắt, bắt đầu liên tục tự trấn an. Cô chỉ cảm thấy anh là người tốt nhưng bị người khác hiểu lầm nên sinh ra cảm giác đau lòng.

Thêm vào đó, quả thực Trần Tích Mặc có dáng vẻ khá đẹp trai, chắc chắn là điểm cộng.

Lâm Thanh Hòa vẩy vẩy tay, vừa đi ra ngoài vừa tự thuyết phục mình.

Chờ đến khi sự mới mẻ qua đi, cô sẽ không còn nghĩ như vậy nữa, hơn nữa bây giờ cô đang ở tuổi dậy thì.

Tuổi dậy thì mà ngồi cùng bàn với người khác giới, khó tránh khỏi những suy nghĩ nhỏ nhặt như thế này.

Không có gì to tát cả.

Sau khi điều chỉnh lại cảm xúc, Lâm Thanh Hòa tỉnh táo hơn nhiều, cô bước ra khỏi nhà vệ sinh.

Cô quay lại con đường cũ, dự định trở về khán đài để tiếp tục xem thi đấu.

“Em học sinh, chờ một chút.” Giọng hiệu trưởng vang lên phía sau. Lâm Thanh Hòa giật mình, đột ngột dừng bước như bị khóa chặt tại chỗ.

Cô ngượng ngùng quay đầu lại, thấy hiệu trưởng với khuôn mặt hiền từ, mỉm cười đi tới cùng với một nhóm giáo viên.

“Chào thầy hiệu trưởng.” Lâm Thanh Hòa giả vờ bình tĩnh, ngoan ngoãn chào hỏi các thầy cô bên cạnh.

Cô thầm nghĩ, sao nhiều người thế này!

Khi còn nhỏ, cô sợ các cô bảo mẫu ở nhà trẻ, sau này đi học lại không hiểu sao bắt đầu sợ giáo viên. Nỗi sợ này như ăn sâu vào gen, cô không thể khống chế. Vì vậy bây giờ khi đột nhiên gặp nhiều lãnh đạo trường như vậy, bản năng cơ thể cô chống lại.

Huống chi vừa rồi cô còn nghĩ đến chuyện “yêu sớm”!

Và còn... mấy ngày trước, cô vừa trèo tường!

Lâm Thanh Hòa nuốt nước bọt, chắc chắn hiệu trưởng đã phát hiện ra, nhưng vì nể mặt Trần Tích Mặc nên tha cho cô một mạng.

Bây giờ không có Trần Tích Mặc che chở, có phải thầy ấy sẽ tính sổ với cô không?

Trong lòng Lâm Thanh Hòa không ngừng lo lắng.

“Đừng căng thẳng, thoải mái đi. Chúng tôi không đến để trách mắng em đâu.” Hiệu trưởng như hiểu được lo lắng của cô, thái độ rất hòa nhã, giống như đang đối xử với học sinh đứng đầu khối: “Ngược lại, tôi còn muốn khen ngợi em. Giáo viên chủ nhiệm của em đã kể với tôi về em, lần này Trần Tích Mặc đăng ký tham gia hạng mục, em đã góp công rất lớn.”

Lâm Thanh Hòa nắm chặt tay rồi thả ra.

Cô không ngờ được hiệu trưởng khen ngợi, hoảng hốt xua tay: “Không không, là Trần Tích Mặc sẵn lòng giúp đỡ mọi người.”

“Sẵn lòng giúp đỡ?” Nghe vậy, hiệu trưởng cười lớn. Các giáo viên xung quanh cũng nhìn cô với ánh mắt kỳ lạ.

“Sao vậy?” Lâm Thanh Hòa ngơ ngác nhìn hiệu trưởng, không biết nên biểu cảm ra sao.