Chương 5: Anh đâu phải chú chó tội nghiệp?

Dưới lầu hỗn loạn ồn ào không chịu được.

Lâm Thanh Hòa đỡ bà ngồi xuống ghế sofa, cô quay đầu lại, định mở cửa sổ xem tình hình, nhưng chợt phát hiện cửa phòng ngủ của mình đang mở toang.

Lâm Thanh Hòa nghi hoặc, cô có thói quen tiện tay đóng cửa, khi đi cũng nhớ đã đóng cửa lại rồi.

Ánh mắt cô quét qua phòng ngủ rồi sững sờ.

Sau đó, cô bước nhanh tới.

Chiếc chìa khóa mà cô đang tìm kiếm nằm yên lặng trên bàn. Nhưng Lâm Thanh Hòa nhớ rõ rằng vừa rồi chìa khóa không ở đó.

Cô cầm chìa khóa từ trên bàn lên, bước thêm hai bước.

Phòng ngủ của cô nối liền với ban công.

Bên cạnh ban công, chậu hoa như đã bị ai đó động vào, vài cánh hoa rơi rụng.

Lâm Thanh Hòa nhíu mày, ngước mắt nhìn lên, ban công nhà cô ngay cạnh nhà Lý Ấn.

Lúc này dưới nhà Lý Ấn, con chó vàng lớn đang thè lưỡi đi tới đi lui, trông như một bảo vệ tuần tra. Vì trước cửa tập trung quá nhiều người lạ, nó liên tục phát ra những tiếng gầm gừ cảnh báo.

Một cảm giác bất an mạnh mẽ dâng lên trong lòng cô, cô đột nhiên có một suy đoán táo bạo...

Nếu muốn vào nhà Lý Ấn mà không ai hay biết, thậm chí con chó vàng lớn cũng không nhận ra thì cửa chính không thể là lựa chọn.

Nhưng nếu người đó nhảy từ ban công nhà cô qua thì sao?

Lâm Thanh Hòa bỏ chìa khóa vào túi, trong đầu hiện lên khuôn mặt quyến rũ của thiếu niên đẹp trai.

Cổ cô bỗng nổi lên một cảm giác lạnh lẽo, cô đã nghe nói về "mỹ nhân kế", nhưng không bao giờ nghĩ rằng có một ngày mình lại rơi vào "mỹ nam kế".

Lâm Thanh Hòa lập tức quyết định xuống lầu tìm Lâu Tàng Nguyệt. Vừa xỏ giày, bà của cô từ phía sau lo lắng dậm chân: "Không phải đã nói hôm nay không ra ngoài rồi sao, cháu lại đi đâu nữa?"

"Bà ơi, cháu sẽ quay lại ngay." Ngừng một lúc, cô lại nghiêm túc nói: "Bà khoá cửa lại nhé, ngoài cháu ra thì không mở cửa cho ai hết."

Đặc biệt là thiếu niên đẹp trai kia.

Lâu Tàng Nguyệt ở con phố bên cạnh, Lâm Thanh Hòa chưa từng đến đó.

Cô vội vã chạy đến dưới nhà anh ta, gõ cửa cả buổi nhưng bên trong không có một tiếng động nào.

Lâm Thanh Hòa đã nghe hàng xóm nói rằng Lâu Tàng Nguyệt là gia đình đơn thân, sống một mình, rất đáng thương. Lâm Thanh Hòa không có thói quen tò mò chuyện riêng của người khác, cho đến hôm nay mới phát hiện tin đồn không sai.

Hai ngày cuối tuần, Lâm Thanh Hòa hoàn toàn không gặp lại anh ta.

Thời gian trôi qua nhanh chóng, lại đến ngày thứ hai đi học.

Trước cửa nhà Lâm Thanh Hòa có một quán ăn sáng, mỗi ngày cô đều cùng bà nội đến đây ăn sáng.

Chỉ là gần đây lập đông, trời rơi tuyết nhẹ lất phất, khiến hôm nay không có nhiều người đến ăn sáng. Lâm Thanh Hòa như thường lệ, gọi sữa đậu nành và quẩy, còn thêm hai quả trứng luộc.

“Trời lạnh thế này, sao bà còn ra ngoài? Bà cứ nói một tiếng, cháu sẽ mang đến nhà cho bà.” Chủ quán thấy bà vội vã đưa ô, nếu người già bị cảm lạnh thì thật là chuyện lớn.

“Đúng đấy, dì Triệu nói với bà cháu đi. Bà cháu chẳng chịu nghe cháu gì cả.” Lâm Thanh Hòa không muốn bà ra ngoài, nhưng bà nhất quyết muốn cùng cô ăn sáng.

Lâm Thanh Hòa không cãi lại được, đành để bà mặc thêm hai lớp áo bông, còn đội mũ lông lên cái đầu bạc trắng của bà.

Bà cười mỉm nói: “Ôi trời, chưa đến đông mà? Bà chỉ muốn vận động một chút chân tay, đợi đến khi đông thực sự đến, chẳng phải bà càng không ra ngoài được sao?”