Chương 14

Diễn cảnh khóc không quá khó, nhưng những cảnh thường ngày lại là một thử thách về kỹ năng diễn xuất, để có thể diễn trọn vẹn sự hoạt bát và nhanh nhẹn của một tiểu sư muội ngốc nghếch, dễ thương là điều không hề dễ dàng, nếu như không cẩn thận sẽ rất dễ diễn thành dáng vẻ của một cô gái “ngu ngốc”.

Tuy nhiên Phùng Ninh lại có thể điều chỉnh mức độ diễn xuất rất vừa phải, khiến mọi người đều trầm trồ kinh ngạc.

Sau khi biểu diễn xong, mặc dù trên trán đã lấm tấm mồ hôi nhưng nhưng đôi mắt cô vẫn sáng long lanh, mỗi khi nở nụ cười thì má lúm đồng tiền lại càng hiện rõ.

Tang Ngâm vẫn giữ thái độ bình tĩnh, cô áp má vào lòng bàn tay, ngón trỏ và ngón giữ kẹp chiếc bút bi gel, thi thoảng lại gõ nhẹ vào má: “Cảm ơn phần biểu hiện của cô, cô hãy về quay về đợi thông báo nhé.”

Phùng Ninh không hề tỏ ra vẻ thấy vọng vì giọng điệu nhàn nhạt, không có vẻ như hào hứng của Tang Ngâm mà gật đầu một cách khiêm tốn rồi rời khỏi phòng.

Khi cánh cửa vừa đóng lại, Tang Ngâm cầm thông tin cá nhân của Phùng Ninh lên xem xét, có người chạm vào cánh tay của cô đang đặt ở trên bàn.

Tôn Cẩm Quân hướng nửa người trên về phía cô rồi thảo luận: “Tôi cảm thấy diễn xuất của Phùng Ninh khá tốt, rất phù hợp với vai diễn tiểu sư muội.”

Tang Ngâm chỉ cười chứ không đáp lại nhưng cô lại trực tiếp đặt hồ sơ của Phùng Ninh vào tập hồ sơ của “những ứng cử viên được xác định”.

Tôn Cẩm Quân thấy vậy thì trong đầu liền lặng lẽ giơ một cái tay cái ủng hộ cho cô.

Thời gian thử vai kéo dài cả buổi sáng nhưng thời gian trôi qua rất nhanh.

Khi đã gần đến trưa, Tang Ngâm mới phân phó cho Viên Nguyên đặt đồ ăn trưa, cánh cửa hội trường lớn được gõ lên hai lần rồi được đẩy ra.

Nghiêm Minh mang một thùng giữ nhiệt lớn đến rồi hướng về phía Tang Ngâm gật đầu chào hỏi: “Cô Tang. Hoắc tổng đã sắp xếp chuẩn bị cơm trưa cho mọi người, tôi đến để mang đồ tới.”

Tang Ngâm chỉ vào một chỗ rồi nói: “Cứ đặt ở đó đi.”

Nghiêm Minh không nói thêm lời nào, anh chỉ đặt chiếc thùng giữ nhiệt lên một chiếc ghế ở bên cạnh chiếc bàn dài rồi rời đi.

“Vẫn còn có rất nhiều người đang chờ để thử vai ở bên ngoài vì vậy nên chúng ta sẽ không nghỉ ngơi nữa, nếu mọi người đói thì có thể tự đi lấy hộp cơm để ăn nhé, được không? Tang Ngâm vừa nói vừa ghi chép lại vài điều trong hồ sơ cá nhân của một vài ứng cử viên.

Các phó đạo diễn ra quen với việc này từ lâu nên họ hoàn toàn không phản đối điều đó.

Tang Ngâm nhớ ra bên cạnh mình là người mới nên bèn quay sang hỏi: “Như vậy không sao chứ?”

Tôn Cẩm Quân gật đầu: “Tôi không có vấn đề gì.”

Sau khi Tang Ngâm viết xong chữ cuối cùng, cô theo như thói quen thường ngày thả một dấu chấm ở cuối, cô cầm điện thoại lên rồi nhắn tin cho Hoắc Nghiên Hành–

[Tam Hựu Tang Tang: Cảm ơn.]

Sau đó cô lại đặt điện thoại xuống rồi tiếp tục phỏng vấn người tiếp theo.

Buổi thử vai được bố trí trong vòng hai ngày, ngày đầu tiên thử vai kéo dài đến tận tối. Phó đạo diễn cho rằng những người có diễn xuất không tồi đều đã đến thử vai hết rồi, khi người cuối cùng thử vai bước vào, vừa vặn lúc đó Tang Ngâm cũng lật đến hồ sơ của người này.

Cái tên Sở Nhân hiện ra trước mắt cô.

?

Tang Ngâm ngừng lại một hồi rồi ngẩng đầu lên.

Tình cờ ngay lúc đó cô bắt gặp ánh mắt của Sở Nhân đang nhìn cô.

Sở Nhân chớp mắt nhìn cô, từ biểu cảm có thể thấy anh đang rất vui vẻ, ba chữ “ngạc nhiên chưa” to lớn hiển hiện trước mặt anh.

Tang Ngâm hoàn hồn trở lại, cô khẽ nhướng mày lên.

Viên Nguyên là người duy nhất có mặt biết về mối quan hệ giữa Tang Ngâm và Sở Nhân, cô vô thức liếc nhìn Tang Ngâm rồi đưa tấm thẻ nhỏ.

Sở Nhân đã thử vai nam chính, nhưng mô tả về nam chính trong tiểu thuyết gốc của Tôn Cẩm Quân khá xấu xa, chỉ xét về ngoại hình, vẻ ngoài trong sáng và tươi tắn của Sở Nhân đã không còn phù hợp .

Các clip do Tang Ngâm và trợ lý đạo diễn lựa chọn đều là những tình tiết không quan trọng trong nguyên tác, đời thường hơn, nhưng chúng có thể phản ánh tốt nhất phẩm chất kỹ năng diễn xuất của một người.

Sở Nhân vẫn đang học, và hiệu suất của anh ấy rất nặng.

Đây là lần đầu tiên anh ấy tham gia buổi thử vai cho bộ phim của Tang Ngâm, không biết anh ấy có muốn thể hiện bản thân quá nhiều không nên thỉnh thoảng nhìn Tang Ngâm trong suốt quá trình.

Khi kết thúc một màn trình diễn, Tang Ngâm cúi đầu và viết ra những ưu điểm và nhược điểm trên thông tin cá nhân của mình, và vẫy tay kia về phía trước: "Biểu diễn bởi nam thứ ba của anh ấy Hãy chơi thử đi.”

Viên Nguyên tìm ra chiếc thẻ nhỏ và đưa nó theo yêu cầu.