Chương 4

Một trang viên tư nhân ở ngoại ô được xây dựng trên sườn đồi với mặt bằng mở, cây cối xanh tốt vây quanh bốn phía, nom khá giống với chốn bồng lai tiên cảnh.

Màn đêm buông xuống, đèn đuốc đã được thắp sáng trưng, đứng từ ngoài sân có thể quan sát được cả thủ đô, thu hết khung cảnh phồn hoa nhộn nhịp dưới kia vào trong đáy mắt.

Con trai của Tưởng Lợi, chủ tịch cửa hàng bách hóa Vạn Cẩm mới du học về nước chưa được bao lâu, ông ta đã lập tức để cậu ta tiếp quản tập đoàn. Ông tổng của Vạn Cẩm nghĩ rằng con trai mình ở nước ngoài nhiều năm, chắc chắn sẽ có chút xa lạ với môi trường trong nước. Vì vậy, ông ta tranh thủ lấy cớ tổ chức sinh nhật mười lăm tuổi cho cậu con trai để mở một bữa tiệc thân mật. Tổ chức sinh nhật là thật, mà muốn trải sẵn đường cho con trai cũng là thật.

Bảy giờ tối, hết chiếc xe này đến chiếc xe khác lần lượt nối đuôi nhau chạy vào cửa trang viên đỗ ở sân. Trong chốc lát đã nhìn thấy một hàng xe sang đỗ ngay ngắn ở bãi đỗ xe.

Tang Ngâm ngồi ở ghế sau, một tay chống cằm, tay kia chán nản lướt weibo.

Sự việc đồϊ ҍạϊ sáng nay ở khách sạn Lai Cảnh đã được giải quyết khi sức nóng được đẩy lên mức cao nhất. Tập đoàn Hoa Thần công khai phương thức liên lạc của nhân viên phục vụ, khách hàng và đối tượng còn lại trên trang weibo chính thức, đồng thời còn đưa ra các biện pháp trục xuất tương ứng và bồi thường tổn thất tinh thần cho những vị khách khác.

Tang Ngâm lướt phần bình luận, phần lớn các bình luận chửi rủa đã được kiểm soát, không có gì bất thường.

Tuy rằng không rõ chi tiết vụ việc, nhưng cô không hiểu sao cảm giác được rằng Hoắc Nghiên Hành đã sớm biết đối phương muốn chỉnh đốn anh nên mới tương kế tựu kế như vậy.

Tiếp tục lướt xuống bên dưới, cô vô tình nhìn thấy một tin tức đang hot.

"Hôm nay có người qua đường chụp được Sở Nhân và một người phụ nữ tay trong tay vào khách sạn, nên tiểu sinh này đã từng xuất hiện trong...."

Sắc mặt Tang Ngâm khựng lại đôi chút, phóng to ảnh chụp lên.

Đôi nam nữ đều che kín như bưng, đến cả đôi mắt cũng không thể nhìn thấy.

Cô mở giao diện cuộc gọi, gọi điện thoại cho Sở Nhân. Tiếng "tút tút" trong điện thoại vang đều đặn bên tai, mãi đến khi cuộc gọi tự động ngắt kết nối vẫn chưa có ai tắt máy.

Cô chuyển sang Wechat.

[Tam Hựu Tang Tang: Vẫn đang diễn à?]

Tang Bác Viễn liếc mắt nhìn sang Tang Ngâm đang dựa vào cửa xe lướt điện thoại, nhắc nhở: "Đừng nghịch."

Tang Ngâm ngẩng đầu, cách lớp cửa sổ xe nhìn ra bên ngoài, "vâng" một tiếng, đút điện thoại vào trong túi xách.

Xe đã đỗ ổn định ở cửa, bồi bàn bước đến mở cửa sau xe. Tang Ngâm thấy vậy giữ váy, xuống xe.

Sau khi Tang Bác Viễn đi đến cạnh cô, cô mới khoác tay ông nhập cuộc.

Đại sảnh hội tụ đủ các nhân vật có tiếng tăm. Mùi quần áo tỏa ra thơm phức, đèn chùm pha lê kiểu Baroque treo trên mái nhà, bên trái sân khấu là ban nhạc được mời đến. Khúc "Concerto thành Brandenburg" vang lên du dương, len lỏi đến từng ngóc ngách của đại sảnh.

Tang Ngâm đi cùng Tang Bác Viễn đến gặp mấy ông chú, ông bác, nụ cười trên khóe miệng cô có chút cứng ngắc. Lại một hồi chuyện trò kết thúc, Tang Bác Viễn gọi nhân viên phục vụ tới, đặt ly rỗng lên khay đẩy, cầm lấy một ly rượu mới, ung dung nói: "Vị vừa rồi là cổ đông của Vạn Cẩm Trương Thừa Đông, con của ông ta cũng trạc tuổi con, bằng cấp năng lực không hề thua kém."

Tang Ngâm sao không thể biết cha cô đang tính toán cái gì, nói thẳng: "Con có bạn trai rồi."

"Thằng nhóc nhỏ hơn con năm tuổi ấy hả?" Tang Bác Viễn hừ nhẹ một tiếng: "Trông quá bình thường, nhìn đã biết không kham nổi trọng trách."

Tang Ngâm bất mãn phản bác: "Kém năm tuổi thì làm sao. Lúc trước cha theo đuổi mẹ, chẳng phải hai người cũng là tình chị em sao. Cái gì vậy, bây giờ lại đi kì thị người khác."

Tang Bác Viễn nhướng mày, trừng mắt, dáng vẻ như chuẩn bị lên tiếng dạy dỗ người khác.

Trước cửa sảnh tiệc đột nhiên xôn xao náo động, thu hút ánh mắt của mọi người xung quanh đổ dồn về. Khuôn mặt của ông tổng bách hóa Vạn Cẩm nở nụ cười. Ông ta sải từng bước rộng về phía trước.

Tang Ngâm đứng yên tại chỗ. Xuyên qua đám đông, cô có thể thấy được bóng hình của người được mệnh danh là chúng tinh phủng nguyệt, sao quanh trăng sáng đang lấp ló ở cửa.

Bộ vest màu xanh thẫm được cắt may khéo léo, khuy cổ tay được xếp nếp rực rỡ dưới ánh đèn.

Đúng là rất sang trọng quý phái.

Tang Ngâm nhìn thẳng vào đôi mắt của anh.

Bình lặng không gợn sóng, giống như giếng cổ nằm im lìm nhiều năm, vừa lạnh lùng, vừa xa cách.