Chương 8

Nhưng sau khi tiếp xúc được một thời gian dài, mùi hương đó cũng khá thơm.

Cô khẽ liếc mắt, thấy Hoắc Nghiên Hành nhắm mắt tựa vào lưng ghế. Tang Ngâm quay sang, quan sát anh.

Người đàn ông hai chân bắt chéo, mười ngón tay đan vào nhau đặt ở trên chân, thân thể thẳng tắp. Ánh đèn đường lờ mờ ngoài cửa xe hắt lên mặt anh, gương mặt lạnh lùng lúc rõ ràng, lúc mơ hồ.

"Nhìn cái gì?"

Không gian yên tĩnh trong xe đột nhiên vang lên giọng nói trầm thấp của Hoắc Nghiên Hành.

"Chỉ nhìn vu vơ mà thôi, anh không cần phải phản ứng thái quá như thế." Tang Ngâm làm như không có chuyện gì thu tầm mắt, khẽ nhíu mày, những thiện cảm của cô về mùi hương của anh mới nảy sinh đã đột ngột bị cắt đứt.

Anh không đáp, không khí trong xe lại quay về trạng thái im lặng.

Tiếng tin nhắn tới vang lên, Tang Ngâm mở Wechat ra.

Sở Nhân gửi cho cô hai tệp ghi âm.

Tang Ngâm đang chuẩn bị chuyển giọng nói thành văn bản, nhưng thực hiện không đúng thao tác, giọng nói cứ thế phát qua loa ngoài.

"Cục cưng, anh mới diễn xong."

Tệp ghi âm thứ hai tự động phát.

"Chắc cục cưng nhớ anh phải không? Anh cũng thế. Anh rất khoẻ, có thể vác được túi gạo, vác được bình xăng, duy chỉ có nỗi nhớ em là anh kham không nổi."

Hai tệp ghi âm cộng vào không quá năm giây. Tang Ngâm chưa kịp phản ứng thì đã phát xong rồi. Giọng nói từ điện thoại cô biến mất, không khí xung quanh dường như đã yên lặng trở lặng.

Hẳn là Sở Nhân vừa mới xong việc không lâu, khi nói chuyện còn thở hổn hển, cố ý đè thấp giọng nói xuống tạo thành âm thanh cá bột. Giọng nói kết hợp với thứ ngôn ngữ tình yêu thô kệch của cậu ấy khiến da đầu Tang Ngâm thực sự run lên.

Hóa ra điều khiến người ta khó chịu hơn nghe thấy những lời yêu đương thô kệch chính là nghe thấy những lời yêu đương thô kệch với giọng nói cá bột.

Sau khi Tang Ngâm bừng tỉnh, cô không muốn trả lời Sở Nhân nữa, tắt điện thoại đặt ở trên đùi.

Cô vốn định làm như chưa có chuyện gì xảy ra, nhưng mọi sự lại cố tình không như mong muốn của cô. Lý Thúc ngồi phía trước cười ha hả nói: "Sức khỏe của cậu nhóc này tốt thật."

"...."

Tang Ngâm nghiêng đầu nhìn về phía ngoài cửa sổ, dùng im lặng để che đậy đi sự xấu hổ của mình.

Chú Lý cảm thấy không được đúng cho lắm, cũng không nói gì nữa, chuyên tâm lái xe.

Từng giây từng khắc cứ thế trôi qua, ngay lúc Tang Ngâm nghĩ rằng chuyện này có thể cho qua thì người bên cạnh bật ra một tiếng cười khẽ không rõ ý tứ.

Cơ thể Tang Ngâm lập tức căng thẳng, cố gắng tỏ ra bình tĩnh. Tuy nhiên thực tế móng tay của cô đã ghim vào lòng bàn tay tạo thành vài vết ấn trong lòng bàn tay.

Hoắc Nghiên Hành vẫn bình thản, khóe miệng cong lên một nụ cười nhạt: "Thì ra gu của cô là như vậy."

-

Khu trung tâm thương mại quốc tế Thương Thành, không gian của một nhà hàng đã được sắp xếp cẩn thận, khung cảnh lãng mạn, ánh nến lung linh, Tang Ngâm và Sở Nhân đang ngồi đối diện nhau.

Ăn cơm xong, Sở Nhân không biết từ đâu lấy ra một bông hồng thẳng tắp, kiều diễm ướŧ áŧ, xinh đẹp vô cùng.

Cậu ấy chậm rãi bước tới chỗ Tang Ngâm, quỳ một chân xuống và nhìn cô trìu mến.

Sau đó...

Cậu ấy nói lời yêu đương đầy thô kệch: "Hôm nay anh đi mua dầu."

Tang Ngâm khó hiểu: "Gì cơ?"

Sở Nhân đưa bông hoa về phía trước: "I love you."

Tang Ngâm đang chuẩn bị nhận hoa thì bỗng một giọng nói trầm thấp quen thuộc lại vang lên bên tai cô: "Thì ra gu của cô là như vậy."

Dao nĩa trên bàn đột nhiên rung lên, cảnh tượng trước mắt quay cuồng, bên tai vang lên tiếng ầm ầm của căn nhà đổ sập.

Đôi chân đang co lại của Tang Ngâm đột nhiên duỗi thẳng ra, hai tay dang rộng bật dậy khỏi giường, tháo bịt mắt. Đang ở trong bóng tối lâu nên khi tiếp xúc với ánh sáng đột ngột, cô không thích ứng kịp nheo mắt.

Cô bắt chéo chân, khuỷu tay để ở bắp chân, vuốt rồi day day cái trán của mình.

Tâm trí cô tràn ngập cơn ác mộng câu phán xét ý vị thâm trường kia của Hoắc Nghiên Hành.

Mắt của cô bị sao vậy?

Dù sao cũng là do anh chõ mồm vào.

Phán xét thì phán xét, nhưng anh cũng nên nói cho hết lời rõ ý, sao lại có người nói nửa vời khiến cho người nghe không biết đường nào mà lần cơ chứ?