Chương 1: Bà đây nghỉ việc (1)

“Bà đây nghỉ việc!”

“Tên họ Lý kia, tôi khuyên ông tốt nhất trước khi tôi từ chức, công ty phải thanh toán hết ba tháng tiền lương đang nợ cùng 1 vạn 8 tiền thưởng cuối năm cho tôi.”

“Nếu không, chờ cục lao động liên lạc đi.”

Lâm An Thục ném thẻ nhân viên đang đeo trước ngực cùng đơn từ chức lên bàn làm việc của người lãnh đạo, sau đó lập tức hét lên, nói xong cảm thấy vô cùng sảng khoái.

Sau khi tốt nghiệp, cô được giáo sư hướng dẫn giới thiệu vào công ty này, trong nháy mắt đã làm nhân viên văn phòng được hai năm.

Mấy năm nay, cô không phải đang tăng ca, thì cũng là trên đường đến tăng ca.

Nhưng công ty đối với chuyện yêu cầu cô tăng ca lại sớm tạo thành thói quen.

Phí tăng ca? Không có!

Đến cả cơm phụ cấp tăng ca cũng không nốt.

Lão lãnh đạo gà tặc kia thường canh giờ Lâm An Thục tan làm để phát wechat thông báo cuộc họp, gọi mọi người ở lại họp.

Muốn tan làm đúng giờ? Ha ha, toàn bộ mọi người trong công ty đều ở lại tăng ca làm việc, cô muốn về?

Tại sao mà người so với người càng thảm hơn?

Lần này đến dịp tết cuối năm, các phòng ban khác đều phát quà, phát bao lì xì.

Còn bọn họ phát… ha ha, chỉ có tên trưởng phòng ba hoa.

Thậm chí ngày thường, phí đi lại bàn chuyện hợp tác với đối tác, ngay cả cốc giấy uống nước cũng phải tự bản thân bỏ tiền ra.

Cái này thôi cũng không nói làm gì.

Quá đáng chính là, tên gà tặc kia không trả tiền lương!

Ba tháng liên tục không trả tiền lương còn chưa tính, ở trong công ty còn không cho nói về chuyện này.

Có người gấp không chờ được, phải lên diễn đàn hỏi khi nào mới được trả số tiền lương này.

Kết quả không chờ được câu trả lời đã bị đá ra khỏi diễn đàn, còn bị gọi lên nói chuyện.

Ba ngày sau chuyện kia, công ty đột nhiên tỏ vẻ muốn phát tiền thưởng cuối năm cho nhân viên.

Nghe xong tin này ai nấy đều vô cùng kích động.

Chờ đến khi Lâm Thục An đi nhận tiền thưởng, cô sợ ngây người không thể tin được nhìn vào con số - 1876 vạn kia.

DM!

Việc bị nợ công ty 1876 vạn tệ là nghiêm túc sao?

Người thành thật như Lâm Thục An cuối cùng cũng không thể nhịn được nữa!

Cái công việc muốn bán mạng này ai thích làm thì làm đi!

Cô! Không! Làm! Được!!

“Lao động trọng người tài, tiểu Lâm à, cô vẫn còn quá trẻ.”

“Như cô đã nói, cô có thể báo cáo lên cục lao động.”

“Chẳng qua có thể thắng không thì cũng chưa biết được.”

“Hơn nữa có lẽ cô cũng rõ, nếu cô muốn từ chức phải được người bên công ty chúng tôi cho phép”

“Cô cảm thấy chỉ có mình cô thì có thể làm được cái gì?”

Giám đốc Lý ngồi trên ghế xoay bằng da đôi tay đan vào nhau đặt trên bàn, đầu hơi nghiêng về phía trước, ánh mắt sắc bén.

“Nói thật ra thì, công ty trong khoảng thời gian này xác thật có một chút khó khăn, không phải chúng ta có thể cắn răng chịu đựng, cố gắng khắc phục là được rồi sao.”

“Người trẻ tuổi không thể chỉ một lòng nghĩ đến tiền!”

“Cô cần phải học hỏi kinh nghiệm, giá trị trong công việc.”

“Trước khi hỏi về tiền lương, cô thử tự hỏi bản thân mình trước xem đã làm gì được cho công ty? Có đóng góp gì chưa?”

“Công ty cung cấp cho cô công việc tốt như vậy, cô không hiểu được sự biết ơn sao?”

Mấy lời này vừa nói ra, Lâm An Thục tức khắc muốn bật cười.

“Tôi biết ơn cái rắm! Ông đừng ở đây ba hoa lắm lời với tôi!”

“Tôi đến làm việc, ông trả tiền công là lẽ đương nhiên.”

“Tôi đi làm không vì tiền thì vì cái gì? Mỗi ngày đến nhìn cái mặt heo của ông à?”

“Ông cao cả, hiểu biết nhiều như vậy thì lấy hết tiền đi quyên góp đi.”

“Không trả tiền lương thì tôi ăn bằng cái gì, ở ở đâu?”

“Vậy bây giờ tôi có nên bảo chủ nhà của mình, để bà ấy cố khắc phục một chút?” Lâm An Thục nhịn không được trợn trắng mắt.

Nếu cô dám nói như vậy, chủ nhà đã ném thẳng hành lý và cô ra đường từ lâu.

Mẹ nó! Thời đại nào rồi còn nói mấy lời não tàn như vậy.

“Tiểu Lâm à, cô không đúng rồi, cô….”

“Được rồi, đừng lắm lời, ký tên, chuyển tiền, tôi ngay lập tức rời đi.”

“Nếu không thì lên bộ lao động.”

“Nếu ông không chịu tôi sẽ đăng mấy bức ảnh và đoạn ghi âm này lên mạng, lại vay tiền mua mấy cái hot search, vừa hay có thể giúp công ty bạo một phen.”

”….”

Sau khi nhận được số tiền vốn thuộc về mình, Lâm An Thục cảm thấy mỹ mãn đi ra ngoài.

“Lâm An Thục với bộ dạng này của cô, để tôi xem về sau công ty nào muốn tuyển dụng cô?”

“Cái này không nhọc ông phải lo lắng, giám đốc Lý, cùng lắm thì tôi về nhà trồng trọt!”

Lâm An Thục mười phần tiêu sái quay lưng vẫy tay về phía lãnh đạo, rời đi rất nhanh.