Chương 2.2: Hàng xóm

“Lần này tôi không hài lòng.” Đặt bản kế hoạch lên bàn Mạnh Vân Ý, Hoắc Gia Thanh trêu chọc nhìn cô: “Điều thứ ba mới là cái quan trọng nhất, sao có thể lược bỏ được?”

Mạnh Vân Ý bày ra vẻ mặt bất đắc dĩ: “Nếu tổng giám đốc Hoắc thật sự muốn xem, lên mạng tìm kiếm mấy truyện người lớn đọc chẳng phải sẽ biết sao?”

“Xem ra bình thường cô đọc không ít nhỉ.” Hoắc Gia Thanh mỉm cười lắc đầu: “Chỉ đùa một chút thôi mà, còn tưởng là thật.”

“Tôi và chị họ nói đùa về ngài là thật, sự đùa giỡn của ngài tôi không dám nghĩ là thật.”

“Thực sự chỉ là vui đùa?” Anh ta lại ghé sát vào một chút: “Sao tôi lại cảm thấy không giống nhỉ?”

“Có phải đùa giỡn hay không, từ từ ngài sẽ biết, hơn nữa…” Nói đến đây, cô do dự một chút, cuối cùng vẫn không thốt ra khỏi miệng.

Hơn nữa cô đã có bạn trai rồi, chỉ là vẫn luôn giấu diếm chuyện này với người trong nhà, đương nhiên cũng không thể nói với anh ta, nếu không chẳng khác nào nói với chị họ.

“Hơn nữa cái gì?” Hoắc Gia Thanh rất có hứng thú nhìn cô.

Sắc mặt Mạnh Vân Ý tràn ngập áy náy: “Tôi không thích người nhiều tuổi hơn tôi.”

Hoắc Gia Thanh: “…”

Tư Tiệp cách trường học và chỗ ở của cô khá xa, sau khi tan làm, Mạnh Vân Ý bắt đầu rối rắm xem nên trở về trường học hay là vê nhà.

Đỗ Nhược hỏi: “Có muốn đến chỗ chị không?”

Mạnh Vân Ý ra sức lắc đầu. Anh rể tưởng lai của cô hở một chút là đến nhà chơi, lần trước cô còn vô tình nghe được xuân cung đồ sống, sau này cũng không dám tuỳ tiện đến đó nữa.

Nghĩ đến chuyện đã lâu lắm rồi không về nhà, cô dứt khoát gọi một chiếc taxi trực tiếp quay về, kết quả vừa mới trở về đã nghe thấy một loạt tiếng động khiến người khác mặt đỏ tim đập vang lên bên trong.

Biết ông ba già anh minh thần võ luyện tập thể hình quanh năm, bảo đao chưa già kia của mình, nhưng ban ngày ban mặt, lại là thời gian làm việc…

Một cái là âm thanh dâʍ đãиɠ vang lên hết lần này đến lần khác, một cái là tiếng thở dốc liên túc, rõ ràng là người quen thuộc nhất ngày thường của mình, nhưng lúc này lại khiến người khác không thể nghe nhìn.

Cô lặng lẽ lui ra ngoài đóng cửa lại, chỉ có thể bắt xe trở về trường học một lần nữa.

Dựa theo kế hoạch ban đầu của cô, mặc dù nhà và trường học đều cách công ty khá xa nhưng tàu điện ngầm tương đối tiện, mấy tháng thực tập cũng không lâu lắm, không cần thiết phải thuê nhà.

Nhưng bây giờ lại bị thương ở mắt cá chân, trong khoảng thời gian ngắn cũng không thể khỏi lắm, lúc tan tầm thực sự không nên đi lại quá nhiều, chi bằng trực tiếp ở gần công ty đi.

Sau khi đưa ra quyết định này, cô lập tức lên mạng xem nhà trọ.

Đúng lúc, có một tiểu khu mới xây nằm trong bán kính 2km từ công ty, bên trong còn có rất nhiều căn hộ đơn lẻ chưa được cho thuê, ngoại trừ hơi đắt một chút, những cả khác đều hoàn toàn phù hợp với điều kiện.

Sáng sớm thứ bảy xem phòng ở, ký hợp đồng thuê nhà ngay tại chỗ, buổi chiều tìm người quét dọn xong xuôi, thuận lợi đi vào ở, tốc độ này khiến chị họ nghe thấy cũng phải ngạc nhiên thốt lên: “Tiểu khu kia rất đắt, sau khi trả tiền thuê nhà xong đã hết tiền rồi đúng không? Chị chuyển cho em một ít.”

Nhìn một chuỗi con số 0 thật dài đằng sau số dư, Mạnh Vân Ý nói: “Không cần đâu, em có.”

Ngược lại cô còn muốn gửi cho chị họ một chút, nhưng lại không biết giải thích như thế nào.

Anh trai nhỏ giao hàng ấn chuông cửa hết lần này đến lần khác, cũng không biết nên giải thích như thế nào.

Khi mở cửa lần thứ năm, đang định cầm lấy đồ đạc thì cô lại nhìn thấy một bóng người quen thuộc đứng ở cách vách. Cũng giống như vẻ mặt khϊếp sợ của cô, người nọ cũng không thể tưởng tượng nổi nhìn cô, ngay sau đó nở một nụ cười hiểu rõ.

Mạnh Vân Ý cũng mỉm cười: “Nếu tôi nói tôi không biết anh ở đây, anh có tin không?”