Chương 34: Xác Ướp Cổ Hóa Cương

Tiếng nhắc nhở của hệ thống liên tiếp vang lên.

Tô Mục Nhiên chưa từng tu tập bất kỳ công pháp nào, thậm chí... cũng không đánh nhau với người khác nhiều, nhưng nói cho cùng thực lực của bản thân hắn thật sự là quá mạnh mẽ.

Dốc hết toàn lực.

Bốp!

Một đấm.

Một chiếc đèn đầu người nổ tung.

Cũng không xuất hiện tình cảnh máu thịt văng tung tóe như trong tưởng tượng.

Ánh đèn trong miệng đèn đầu người tắt ngúm, phảng phất như khí cầu hết hơi, trong nháy mắt đèn đầu người đang tung bay kia khô quắt, rơi trên mặt đất.

Tô Mục Nhiên có chút thịt đau.

Mẹ nó đây đều là điểm công đức đấy!

Nhưng... căn bản là hắn không thể hãm phanh được, cũng không thể thu bớt lực lượng lại được!

Vì vậy.

Hắn không hoàn thủ.

Cứ đứng tại chỗ như vậy, tùy ý để ba chiếc đèn đầu người cùng năm cỗ "cương thi mắt trắng" công kích.

Xoẹt!

Trong nháy mắt quần áo trên người hắn bị lợi trảo của cương thi xé rách.

Lợi trảo của cương thi xẹt qua thân thể Tô Mục Nhiên... thế nhưng không thể làm rách da, chỉ lưu lại một vết đỏ.

HP của hắn đã đạt đến hậu thiên cực hạn.

Tố chất thân thể gấp 20 lần người bình thường!

Tố chất thân thể không chỉ đơn thuần là lực lượng, tốc độ, mà sức chịu đòn cũng càng mạnh hơn!

Cương thi mắt trắng là cương thi cấp thấp nhất.

Nó có thể mạnh tới cỡ nào đây?

"Keng!"

"Ngươi bị quỷ đèn đầu người công kích, điểm công đức +1."

"Keng!"

"Ngươi bị quỷ đèn đầu người công tích, điểm công đức +1."

"... ..."

"Keng!"

"Ngươi bị cương thi mắt trắng công kích, điểm công đức +1."

"Keng!"

"Ngươi bị cương thi mắt trắng công kích, điểm công đức +1, Luyện Thể +1 (HP +50)."

"Hệ thống nhắc nhở: Bởi vì HP của kí chủ đã đạt tới hậu thiên cực hạn, giá trị Luyện Thể tự động chuyển hóa thành điểm công đức."

Lạch cạch.

Tẩu hút thuốc phiện rơi trên mặt đất.

Chúc Vu Sơn ngơ ngơ ngác ngác.

Một quyền vừa rồi kia... bạo phát ra một lực khí huyết khiến bản thân hắn ta cảm thấy tim đập nhanh không gì sánh được, uy lực của một quyền ấy... dường như còn mạnh hơn chính mình?

Công kích của cương thi mắt trắng không có tác dụng gì với hắn sao?

"Điều đó là không có khả năng!"

"Lúc trước mình đã đi qua cửa hàng Zhizha."

"Cũng đã thử dò xét, hắn vốn chỉ là một người bình thường, tối đa cũng chỉ có thể nắm giữ một số Đạo pháp thô thiển mà thôi!"

Ý niệm trong lòng lóe lên.

Đầu ngón chân Chúc Vu Sơn cong lên một cái, lập tức ném tẩu hút thuốc trong tay ra, thân hình hơi nảy lên nhào về phía Tô Mục Nhiên.

Không thể tiếp tục kéo dài như vậy nữa!

Nhân cơ hội này...

A?

Vì sao trong tay của hắn lại có thêm một đôi thiết kiếm rỉ sét loang lổ nữa? Đồ của hắn đã sắp thành vải vụn, làm sao có thể có chỗ giấu kiếm?

Đây là suy nghĩ cuối cùng của Chúc Vu Sơn.

Nói thì lâu nhưng thực ra sự tình phát sinh chỉ trong chớp mắt.

Chúc Vu Sơn nhào về phía Tô Mục Nhiên, tẩu hút thuốc trong tay đánh tới, muốn một gõ đánh chết Tô Mục Nhiên.

Sau đó, Tô Mục Nhiên trở tay đánh ra một kiếm.

Một kiếm này hắn đã bộc phát hết toàn bộ lực khí huyết, pháp lực trong cơ thể cũng tuôn trào, một tiếng chiến minh, Tam Ngũ Trảm Tà Thư Hùng Kiếm chém xuống...

Một kiếm.

Tẩu hút thuốc được chế tạo từ sắt nguyên chất đứt gãy.

Chúc Vu Sơn trực tiếp bị đánh thành hai nửa.

Máu tươi nơi ruột, bụng bắn tung tóe khắp nơi.

Sắc mặt Tô Mục Nhiên cũng hơi trắng bệch —— mẹ nó quá ghê tởm.

Hắn lật tay thu hồi Tam Ngũ Trảm Tà Thư Hùng Kiếm, hắng giọng mắng: "Mẹ nó... Vốn tưởng kẻ này là một vương giả, không nghĩ tới lại là đứa con nít, không ngờ lại chết nhanh như vậy?"

Mình đang thu điểm công đức thoải mái lại đột nhiên chạy tới quấy rầy mình?

Thực sự là không có mắt!

Hắn quay đầu lại nhìn năm con "cương thi mắt trắng", ba con quỷ đèn đầu người đang lạnh run bên cạnh. Hiện tại tất cả chúng nó đã đồng loạt dừng công kích, nằm rạp trên mặt đất.

Trí tuệ của bọn nó rất thấp.

Nếu so sánh với những quỷ hồn được hình thành tự nhiên như "Lý Tiểu Quyên" hay "nữ quỷ áo đỏ", đám này hoàn toàn chỉ là một đám ngu ngốc thiểu năng trí tuệ.

Cũng bởi vì trí tuệ của chúng nó thấp như thế cho nên loại sợ hãi bắt nguồn từ bản năng này... khiến chúng nó không dám làm gì, thậm chí ngay cả "Chủ nhân" của bọn chúng là Chúc Vu Sơn bị chém thành hai khúc, bọn chúng cũng không có chút phản ứng nào.

"Đến đến."

"Thời gian của ta là có hạn, các ngươi tiếp tục."

Tô Mục Nhiên âm thầm than thở.

Chẳng lẽ bản thân mình quá mạnh mẽ, hù sợ bọn chúng ròi?

Dưới sự ép buộc của hắn, ba con quỷ đèn đầu người cùng năm cỗ cương thi mắt trắng cẩn thận từng li từng tí, tiếp tục phát động công kích.

"Keng!"

"Ngươi bị quỷ đèn đầu người công kích, điểm công đức +1."

"Keng!"

"Ngươi bị quỷ đèn đầu người công kích, điểm công đức +1."

"... ..."

"Keng!"

"Ngươi bị cương thi mắt trắng công kích, điểm công đức +1."

"Keng!"

"Ngươi bị cương thi mắt trắng công kích, điểm công đức +1, Luyện Thể +1 (HP +50)."

Trong đầu, lại có mấy tiếng nhắc nhở của hệ thống truyền đến.

Tô Mục Nhiên đang thầm cảm thấy thoải mái trong lòng, đột nhiên mặt hắn tối sầm —— đĩ mẹ nó, số lẻ xuất hiện.

Liên tục tám quyền.

Ba con quỷ đèn đầu người bạo liệt.

Năm cỗ cương thi mắt trắng cũng trực tiếp bị đánh vỡ đầu.

Hắn mở hệ thống.

Tính danh: Tô Mục Nhiên

Giới tính: Nam

Tuổi tác: 23

Thân phận: Truyền nhân đời thứ sáu mươi sáu của Long Hổ Sơn

Công pháp: Thái Huyền Kinh

Phù chú: Tam Động Pháp Lục

Tu vi / giá trị pháp lực: 400/499

Luyện Thể / HP: 1900 thẻ /1999 thẻ

Điểm công đức: 160 điểm (chuyển đổi)

Không gian trữ vật: 1 mét vuông (+)

Pháp bảo: Tam Ngũ Trảm Tà Thư Hùng Kiếm, Dương Bình Trì Đô Công Ấn.

Bốn con quỷ đèn đầu người, năm cỗ cương thi mắt trắng, tổng cộng cung cấp cho Tô Mục Nhiên 112 điểm công đức... mà điều khiến hắn thầm than thở chính là sau khi hắn đánh bại quỷ đèn đầu người, gϊếŧ chết cương thi mắt trắng, nói như thế nào cũng thấy hắn vừa lập công lớn...

Nhưng cái hệ thống hố cha này lại không thưởng điểm công đức cho Tô Mục Nhiên.

Hắn đi tới bên cạnh quan tài.

Tô Mục Nhiên đưa tay ra nhẹ nhàng đẩy, quan tài đá nặng mấy trăm cân lập tức bị đẩy ra dễ dàng.

Trong quan tài đá có một đại tướng cổ đại, tóc dài, mặc khôi giáp màu đen.

Thứ hợp táng cùng vị đại tướng này là một thanh trường thương được chế bằng sắt tinh luyện.

Trên trường thương dính đầy vết máu.

"Không ngờ thi thể này lại được bảo tồn hoàn hảo như thế?"

"Đây là thi thể từ năm tháng nào vậy?"

"Nếu không để mái chỉ có thể là từ trước đời nhà Thanh, mấy trăm năm qua rồi mà da chỉ khô quắt một chút như thế thôi sao?"

Con ngươi của Tô Mục Nhiên hơi co lại.

Cảm giác bén nhạy của hắn có thể giúp hắn nhìn thấy... trái tim của thi thể đang hơi nhúc nhích, mà vòm ngực hắn cũng đang phập phồng với biên độ cực kỳ nhỏ nhẹ.

Lật tay.

Lấy ra "Tam Ngũ Trảm Tà Thư Hùng Kiếm", Tô Mục Nhiên đâm một kiếm lên cổ tay của thi thể này.

Da cứng như sắt, nhưng mặc dù nó có cứng như sắt Tô Mục Nhiên cũng có thể dễ dàng đâm thủng.

Máu tươi màu đen sền sệt chảy ra từ nơi miệng vết thương.

Ngay sau đó, chỉ trong thời gian vài giây đồng hồ ngắn ngủi, vết thương lại khôi phục như lúc ban đầu.

"Con mẹ nó."

Tô Mục Nhiên xạm mặt lại... Sẽ không phải đợi đến đêm trăng tròn, tên khốn kiếp này thực sự sẽ hóa thành cương thi đó chứ?