Chương 70: Nữ Quỷ Đón Dâu

Tô Mục Nhiên nhanh chóng chạy ra khỏi phòng.

Hắc Tử đang cúi đầu dùng bật lửa chiếu sáng, vẫn đang không ngừng tìm kiếm điện thoại di động của hắn ta ở bên ngoài kia.

"Lão Tô, cậu gọi điện thoại để tôi nghe thấy tiếng chuông là được, chạy đến tận đây để làm chi?"

Hắc Tử không biết tình huống, hùng hùng hổ hổ nói: "Mẹ nó, mới vừa rồi tôi đi tiểu ở đây, lại châm thêm một điếu thuốc hút, chẳng lẽ di động của tôi còn có thể mọc cánh bay sao?"

Thở phào nhẹ nhõm.

Tô Mục Nhiên cười nói: "Hay là cậu tới chỗ khác tìm xem?"

Hắn lại bấm số điện thoại của Hắc Tử.

Lần này có tiếng chuông điện thoại di động truyền tới.

Hắc Tử men theo âm thanh đi tới phía sau một bức tường, hắn ta nhặt di động lên, vẻ mặt ngơ ngác.

"ĐM."

"Vì sao di động của tôi lại chạy tới nơi này?"

Thần kinh của hắn ta hơi thô, nếu đã tìm được di động rồi cũng không cần phải suy nghĩ nhiều tới “023” (1), chỉ mắng một câu sau đó lại cùng Tô Mục Nhiên đi vào phòng.

(1) Số 23: được cho là một con số bí ẩn, là một dạng niềm tin cho rằng hầu hết các sự cố và sự kiện đều kết nối trực tiếp, hay có liên quan đến số 23 hoặc với những biến đổi của số 23.

"Lão Tô."

"Hay là tối nay chúng ta cứ nghỉ ở nhà đã, đợi tối mai tôi lại dẫn cậu tới bên kia nhìn xem, không phải hồi đi theo ông nội cậu cậu đã học được Đạo thuật sao? Chọn ngày hoàng đạo rồi chúng ta hãy bắt đầu đào."

"Cậu cũng tin mấy chuyện phong kiến mê tín đó sao?"

"Ha ha."

"Nghiên Nghiên livestreams."

Tô Mục Nhiên đi tới nhìn thoáng qua.

Trong màn hình Livestream có vô số bình luận, nữ streamer mặc một bộ quần áo thể thao, mang theo đèn pin, hẳn là cô gái này lại đang livestream trong một tòa nhà hoang phế nào đó, mà tiêu đề livestream lại là: Truyền thuyết quỷ ảnh trong nhà cổ, thật hay giả?

Cô gái này thật sự là chưa thấy quan tài chưa đổ lệ.

Lại tiếp tục theo nghề livestreams thần quái thám hiểm, thật sự là tiết tấu sớm muốn tự chơi chết mình.

Hắc Tử ở bên cạnh thấy vậy cũng nhiệt tình hơn hẳn, tán dương: "Vóc người của Nghiên Nghiên thật sự là càng ngày càng nóng bỏng, đúng rồi, có lẽ cậu không biết, đêm hôm đó khi Nghiên Nghiên livestreams ở công viên Hoàng Hà đã thật sự quay được quỷ nước đó."

"Dưới đáy nước kia sóng biển cuồn cuộn."

"Dường như còn có một người nào đó đang đấu với quỷ nước, cậu nói xem trên thế giới này thật sự có quỷ sao?"

Tô Mục Nhiên cười cười, không nói gì.

Ở nhà Hắc Tử đương nhiên không thể nào đả tọa tu luyện, thằng này ngáy to như sấm, nói không chừng sẽ khiến mình tẩu hỏa nhập ma.

Tô Mục Nhiên nhìn di động một hồi, sau đó lại để nguyên quần áo mà ngủ.

Đã vài ngày liên tục hắn dùng tu luyện thay thế cho giấc ngủ, vì thế mới nằm xuống không bao lâu hắn đã chìm sâu vào giấc ngủ.

Hắn đang ngủ say đột nhiên điện thoại di động vang lên.

Tô Mục Nhiên mơ mơ màng màng cầm điện thoại di động lên nhìn, trên màn hình điện thoại hiện lên tên của Hắc Tử.

Xoay người.

Hắc Tử không ngủ bên cạnh hắn.

Cơn buồn ngủ của Tô Mục Nhiên hoàn toàn tiêu tán.

Hắn nhận điện thoại.

Đầu bên kia di động đầu tiên là truyền tới một loạt tiếng cười giễu cợt, ngay sau đó lại là tiếng cười vô cùng chói tai.

"Keng!"

"Ngươi đã bị nữ quỷ công kích, điểm công đức +1."

"..."

Này mẹ nó, quỷ cũng có thể tiến hành công kích thông qua di động sao?

Nguyên lý công kích là gì?

Công kích sóng âm?

Hay là thuận theo tín hiệu internet tiến hành công kích?

"Ngươi là ai?"

"Dương Vạn Thành đâu?"

Tô Mục Nhiên trầm giọng hỏi, vừa hỏi hắn vừa đi ra khỏi phòng.

Bên ngoài mây đen rậm rạp, ngay cả tiếng gió cũng không có, vô cùng áp lực.

Đầu bên kia điện thoại tiếp tục có tiếng cười truyền đến.

"Keng!"

"Ngươi đã bị nữ quỷ công kích, điểm công đức +1."

Tô Mục Nhiên mở ra pháp nhãn, kiểm tra chung quanh.

Trong viện không có “khí” của Hắc Tử cùng nữ quỷ.

Hắn đi ra khỏi viện nhìn về phía xa xăm, chợt thấy ở nơi xa xa có một tia sáng chợt lóe lên.

Dưới ánh sáng có vài luồng khí đen nổi lơ lửng, khí đen cuồn cuộn, trong đó mơ hồ có mấy mặt quỷ dữ tợn đang cười to.

Mà giữa vài luồng khí đen này lại là "khí" của Hắc Tử.

Tô Mục Nhiên cúp điện thoại, chạy nhanh về phía tia sáng kia, tốc độ của hắn cực nhanh, trong nháy mắt đã chạy tới vị trí cách tia sáng này không tới một dặm.

Chỉ thấy một đầu người đang tung bay, miệng há lớn, trong miệng còn đang ngậm lấy một cây nến.

Đèn đầu người!

Đèn đầu người rọi sáng chỉ đường.

Phía dưới đèn đầu người là bốn đứa bé đã hóa trang, mặt được trang điểm theo lối hát tuồng thời cổ đại, bốn đứa bé này đang nhảy một vũ điệu kỳ quái, vừa vỗ tay vừa phát ra tiếng cười khiến người ta rợn cả tóc gáy.

"Khí" của Hắc Tử hiện lên ở bên trong kiệu hoa kia.

"Đây là kiệu quỷ trong truyền thuyết sao?"

"Kiệu quỷ khiêng kiệu hoa, đây là có người... không, có quỷ muốn kết hôn với Hắc Tử?"

Nữ quỷ đón dâu?

Khi còn bé Tô Mục Nhiên đã nghe ông cụ nhắc tới kiệu quỷ…

Loại vật này vô cùng nguy hiểm, dựa theo lẽ thường kiệu quỷ được giấu bên dưới một chiếc kiệu, trên mặt đã được trang điểm mà đồ trên người cũng đã được hóa trang, mỗi khi nhà nào có người lo liệu hỉ tang chúng nó lại chui vào, nếu như ngươi không phát hiện nó còn dễ nói, nếu như ngươi phát hiện bọn nó, chắc chắn chúng nó sẽ theo ngươi về nhà, thay đổi nhiều diện mạo khác nhau để quấn quít lấy ngươi.

"Bốn con kiệu quỷ cùng một con quỷ đèn đầu người, thật là một khoản thu hoạch không nhỏ."

"Chẳng qua tiếng cười của bốn con kiệu quỷ kia lại khác với giọng cười của nữ quỷ qua điện thoại..."

Tô Mục Nhiên không đả thảo kinh xà.

"Khí" của Hắc Tử còn đang ở đây nói rõ hắn ta vẫn còn sống, mình cứ đi theo sau trước, nhìn xem tình huống thế nào rồi lại nói sau.

Đường trong núi rất khó đi.

Lại thêm bốn con kiệu quỷ nhảy tới nhảy lui, kiệu hoa không ngừng rung lắc, chỉ chốc lát sau đã đi ra khỏi hơn mười dặm đường núi, đi tới bên cạnh một rãnh mương khá lớn.

Bọn nó mang kiệu hoa nhảy xuống khe rãnh này.

Tô Mục Nhiên theo sau, đứng ở khe rãnh cúi đầu nhìn xuống, phía dưới... là một đống đất vàng bị sụp lún.

Bốn con kiệu quỷ cùng con quỷ đèn đầu người kia đã biến mất tăm không thấy dấu vết.

"Ở đây hẳn là nơi Hắc Tử nhặt được hoàng kim?"

Tô Mục Nhiên trầm ngâm chốc lát, thả người nhảy xuống.

Bên tai.

Âm phong gào thét.

Tô Mục Nhiên vừa rơi xuống đất, cảnh tượng trước mắt lại xuất hiện biến hóa nghiêng trời lệch đất.

Khe rãnh, đất vàng tan biến không còn dấu tích.

Một tòa nhà cổ thời cổ đại xuất hiện ở trước mắt hắn.

Chung quanh nhà cổ có bóng quỷ dày đặc, âm phong thổi qua, phát ra vô số tiếng "ô ô ô".

Mấy cây đại thụ trong nhà cổ này đã chết héo từ lâu.

Bên ngoài nhà cổ có treo một ngọn đèn l*иg đỏ rất lớn, bên trên đèn l*иg còn được dán chữ "hỷ" bằng máu, giăng đèn kết hoa, không khí vui mừng.

Thế nhưng khi cảnh tượng này rơi vào mắt Tô Mục Nhiên, hắn chẳng những không hề cảm thấy vui mừng trái lại còn cảm thấy một loại cảm giác quỷ dị vô cùng kinh khủng, bốn con kiệu quỷ mang kiệu hoa, vừa nhảy một cái đã đi vào bên trong một căn nhà cổ u ám.