Chương 18

Với sự có mặt của Phó Hành Trạch, kế hoạch đầy tham vọng của Triệu Tư Hỉ đã hoàn toàn thất bại, bầu không khí trong xe cũng trở nên yên tĩnh đến lạ thường.

Triệu Tư Hỉ thỉnh thoảng liếc nhìn sang Phó Hành Trạch.

Người đàn ông ngồi trên ghế lái ngồi thẳng, không thèm phân tâm nhìn xung quanh, vẫn đang tập trung vào tay lái trên tay.

Đường tuyết trơn trượt nên tuyệt đối không thể bất cẩn khi lái xe, vì vậy, cho dù Triệu Tư Hỉ có muốn cãi nhau với Phó Hành Trạch thì cuối cùng cô ấy cũng đành nhịn xuống.

Cùng lúc đó, bầu không khí ở hàng ghế sau cũng chưa chắc đã tốt hơn hai người ngồi phía trước là bao.

Bắc Sơ xấu hổ, cúi đầu chuyên tâm nghịch điện thoại di động, ép bản thân không để ý đến sự tồn tại của Phó Hành Châu bên cạnh.

Sau khi lướt qua các ứng dụng trên điện thoại cho đến khi không tìm được gì khác, Bắc Sơ mới miễn cưỡng đặt điện thoại xuống, bắt chước theo Phó Hành Châu nhìn ra ngoài cửa sổ, cảm thấy một giây trôi qua cũng dài như cả một năm.

Thời gian trôi qua từng chút một trong không gian nhỏ bé và yên tĩnh.

Đột nhiên có người móc lấy ngón tay út của Bắc Sơ.

Cảm giác thô ráp nhẹ nhàng lướt qua lòng bàn tay, Bắc Sơ vội vàng rụt tay lại, đột nhiên mở đôi mắt đang khép hờ ra.

Phó Hành Châu không biết từ lúc nào lặng lẽ di chuyển đến bên cạnh cô, ngón tay thon dài chạm vào cô như đang trêu chọc một con thú cưng nhỏ rồi rời đi, sau đó anh lại đặt toàn bộ lòng bàn tay của anh lên mu bàn tay cô.

Động tác tinh vi đến mức ngay cả Triệu Tư Hỉ ở phía trước cũng không phát hiện ra.

Bắc Sơ vừa mở miệng định lên tiếng, liền thấy Phó Hành Châu giơ tay còn lại lên, ngón trỏ đặt thẳng lên môi, ra hiệu cho cô im lặng.

Cô lập tức nản lòng và ngoan ngoãn ngậm miệng lại.

Phó Hành Châu dùng đầu ngón tay xoa xoa lòng bàn tay Bắc Sơ lần nữa, anh nhắm mắt lại để che giấu vẻ mê luyến trong ánh mắt.

Không bao lâu sau, Bắc Sơ bỗng cảm giác được trên vai mình có chút nặng nề, đầu Phó Hành Châu đột nhiên tựa lên vai cô.

Anh điều chỉnh lại tư thế, thoải mái vùi đầu vào hõm cổ Bắc Sơ, dùng âm lượng chỉ có hai người bọn họ mới nghe rõ: “Anh hơi mệt, cho anh dựa vào em một lát. "

Giọng nói của anh quả thực nhẹ nhàng hơn rất nhiều so với vẻ ngoài thờ ơ và bất cần thường ngày, thấy anh có dấu hiệu mệt mỏi, trái tim của Bắc Sơ liền dịu lại, ngoan ngoãn ngồi im để mặc anh dựa vào mình.

Một lúc sau, hơi thở của những người xung quanh dần dần ổn định, anh thực sự đã ngủ thϊếp đi.

Bắc Sơ ngồi thẳng, thậm chí còn không dám hô hấp mạnh, thỉnh thoảng lại cẩn thận cúi xuống nhìn anh một cái.

Đây là điểm mù của gương chiếu hậu, tiêu điểm của Triệu Tư Hỉ đã bị chuyển hướng nên không phát hiện ra hai người phía sau có gì kỳ lạ.

Cơn ngứa ngáy ở một bên cổ lan đến tận trong lòng, trêu chọc cô hết lần này đến lần khác, hai người kia đang ở ngay trước mặt cô, bọn họ có thể nhận ra sự thân thiết giữa hai người bất cứ lúc nào, Bắc Sơ bỗng cảm thấy có một tia kɧoáı ©ảʍ kí©h thí©ɧ giống như hai người bọn họ đang trong một cuộc tình vụиɠ ŧяộʍ.

Tim cô căng thẳng tột độ, mãi đến khi Phó Hành Châu tỉnh lại, Bắc Sơ mới có thể thả lỏng.

Phó Hành Châu hài lòng mỉm cười, lợi dụng Bắc Sơ không chuẩn bị, anh liền đưa tay ôm lấy đỉnh đầu của cô, nhanh chóng thu hẹp khoảng cách giữa hai người, nhỏ giọng nói vào tai cô: “Cám ơn em, vất vả cho em rồi.”

Mấy âm cuối vẫn còn âm thanh khàn khàn trầm thấp khi vừa mới thức dậy.

Lúc xuống xe, Triệu Tư Hỉ nhìn chằm chằm khuôn mặt đỏ bừng của Bắc Sơ một lúc, cô ấy nghi ngờ hỏi: "Em sao vậy? Sao mặt em đỏ thế?"

Bắc Sơ lắc đầu, nhưng mặt cô lại càng trở nên đỏ bừng: "Chắc điều hòa trong xe nóng quá."

"Nóng đến thế à?"

Triệu Tư Hỉ càng kinh ngạc hơn: “Chị không có cảm giác gì cả.”

“Đó là do em mặc quá ít.”

Một chiếc áo khoác vest liền rơi xuống vai cô ấy, Phó Hành Trạch thản nhiên tiến đến đứng bên cạnh cô ấy.

Triệu Tư Hỉ nghẹn ngào, giãy giụa muốn ném áo khoác về phía sau: “Tôi có dán Noãn Bảo Bảo nên không cảm thấy lạnh gì cả, ai kêu các người mặc nhiều như vậy làm gì?”

Phó Hành Trạch dường như không nhìn thấy động tác của Triệu Tư Hỉ, vẻ mặt anh ấy vẫn không thay đổi, sau khi cố định áo khoác, anh ấy dùng một tay khống chế cả hai cổ tay của cô ấy, sau đó trực tiếp với tay vào dưới vạt áo của cô.

Triệu Tư Hỉ sửng sốt một lát, giọng nói cũng bắt đầu trở nên nên run rẩy: "Không được, anh đang làm gì vậy? Mau buông tôi ra..."

Cảm giác được người nọ giãy giụa, Phó Hành Trạch nghiêng người về phía trước, nhẹ giọng cảnh cáo cô ấy: "Đừng cử động."

Sau đó anh ấy thọc ngón tay vào gấu quần cô ấy và lấy ra một miếng Noãn Bảo Bảo còn nóng.

"Sử dụng cái này ít thôi, kẻo lại bị bỏng lạnh."