Chương 22

Khi Bắc Sơ đến gần, Bắc Nguyệt bất đắc dĩ buông mẹ cô ra, cô ta đứng thẳng người dậy, nhưng vẫn ôm chặt Dương Thư Hoa không nhúc nhích nửa bước.

Dương Thư Hoa nhìn Bắc Sơ, rồi lại nhìn Bắc Nguyệt, sau đó do dự nói: "Bắc Sơ..."

Cô đã lâu không nghe thấy cha mẹ gọi tên mình, Bắc Sơ cũng thật sự không quen, sau khi phản ứng có chút mất tự nhiên, cô quay đầu nhìn Bắc Nguyệt, giả vờ khó hiểu: "Chị gái bị sao vậy?"

Bắc Nguyệt rất nhanh liền ôm chặt Dương Thư Hoa lần nữa, bà ấy khẽ thở dài, rồi nói: "Chị gái con nói dường như con có vẻ không hài lòng trước sự xuất hiện của con bé."

Nói xong, Dương Thư Hoa liền nghiêm mặt, ra vẻ ta đây của một bậc trưởng bối: "Bắc Sơ, hai đứa là chị em một nhà, con không thể..."

"Mẹ, con biết rồi."

Bắc Sơ lặng lẽ ngắt lời, sau đó cô liền chậm rãi cúi đầu.

Một lúc sau, cô đột nhiên nói: "...nhưng mà mẹ ơi, mẹ không hỏi chúng con chuyện gì đã xảy ra sao."

Dương Thư Hoa sửng sốt, sau đó bà ấy mới nhận ra rằng trong mọi tình huống theo bản năng bà ấy lúc nào cũng bênh vực cho Bắc Nguyệt.

Bắc Sơ lúc này mới ngẩng đầu, trong mắt cô hiện lên một tia buồn bã: "Mẹ, Bắc Nguyệt là con gái của mẹ, con cũng là con gái của mẹ, con chỉ muốn có được tình yêu mà mình nên có."

"...Không phải là con không thể chịu được mà là con chỉ muốn cha mẹ san sẻ tình yêu với chị gái sang cho con một chút thôi cũng được."



Tiếng kêu "Mẹ" đầy thê lương khiến trái tim Dương Thư Hoa bỗng rung động, sau đó bà ấy chợt cảm thấy một cơn đau âm ỉ không ngừng dâng lên trong lòng mình.

Dù sao đây cũng là con gái có cùng quan hệ huyết thống với bà ấy, cuối cùng bà ấy cũng không đành lòng: “Con đang nói vớ vẩn gì thế? Làm gì có chuyện phân biệt đối xử chứ, hai đứa đều là con gái của mẹ, sao mẹ có thể bỏ đứa nào được chứ?"

Bắc Sơ cụp mắt xuống để che đi vẻ hư tình giả dối trong đáy mắt.

Cũng lâu rồi cô mới làm như vậy.

Bắc Nguyệt thấy được Dương Thư Hoa có vẻ đã động tâm, trong lòng cô ta chợt nảy sinh một sự hoảng loạn khó giải thích, cô ta lập tức mở miệng nói: "Không phải, mẹ..." Vừa rồi bà ấy đâu có nói như thế này đâu!

Bắc Sơ lạnh lùng ngước mắt lên ép cô ta nuốt lại những lời nói sắp nói ra.

Vẻ mặt Bắc Sơ cực kỳ lạnh lùng, đầy cảnh cáo, sự uy hϊếp áp đảo ập đến khiến Bắc Nguyệt nhất thời không nói nên lời.

Cô ta chỉ có thể nuốt khan, gượng cười tỏ vẻ đồng tình với Dương Thư Hoa: "...Đúng vậy, lòng bàn tay và mu bàn tay đều là thịt."

Mãi đến khi Bắc Sơ quay đi, Bắc Nguyệt mới có cơ hội thở dốc.

Một ngày bị ép đè nén biết bao tức tối và lời nói trong lòng, sự ghen tị và không sẵn lòng trong lòng Bắc Nguyệt ngày càng trở nên điên cuồng, toàn thân cô ta không thể kiềm chế được mà run lên.

Cô ta túm chặt lấy vạt váy hồi lâu, chợt như nhớ tới điều gì đó, cô ta đột ngột kêu lên:

“Đúng rồi, hình như ông cụ Phó tổ chức bữa tiệc hôm nay là muốn tìm bạn đời cho hai đứa cháu trai của ông ấy.”

Thấy có chuyện có thể làm cho Bắc Sơ chú ý, cô ta nhẹ nhàng vuốt ve sợi dây chuyền trên ngực, ghé sát vào tai Dương Thư Hoa, cố ý cao giọng nói: “Con nghe nói hình như Phó Hành Châu đã nói với ông nội Phó rằng anh ấy đã có người mình thích, không biết là cô gái may mắn nào đây?"

Nói xong khóe môi của cô ta còn hơi nhếch lên tỏ vẻ kiêu ngạo, cố ý nhìn về phía Bắc Sơ.

Bắc Sơ chỉ đáp lại một tiếng "ồ" cho có lệ và cũng không nói thêm gì nữa.

Cô không hiểu vì sao Bắc Nguyệt lại nóng lòng muốn diễu võ dương oai như vậy làm gì, cô chỉ cảm thấy hành động của cô ta thật trẻ con.

Bắc Nguyệt thấy Bắc Sơ không có hành động gì nên cũng lười chú ý đến cô nữa.

Không lâu sau, bóng dáng ông cụ Phó liền xuất hiện.

Rất nhiều người nghe nói bữa tiệc này còn có ông cụ Phó tham dự nên mọi người đều đến tham gia rất đầy đủ và đã đứng đợi từ lâu, lúc này ai nấy đều đang nhốn nháo chờ đợi nhân vật chính xuất hiện.

Đặc biệt là khi ông cụ Phó phát biểu, hầu như tất cả mọi người có mặt đều tập trung chú ý.

Mọi người đều biết, hai thiếu gia nhà họ Phó đều có ngoại hình xuất chúng và địa vị cao quý, đặc biệt là Phó Hành Trạch, người gần như là sự lựa chọn làm chồng tốt nhất trong mắt tất cả các tiểu thư nổi tiếng ở thành phố này.

Và nếu bọn họ muốn đến gần Phó Hành Trạch thì chỉ cần ông cụ Phó mở miệng.

Điều kỳ lạ là mọi người đều hiểu rõ mục đích của bữa tiệc hôm nay nhưng lời bọn họ mong đợi vẫn chưa được nói ra.

Cho đến cuối bài phát biểu của ông cụ Phó cũng không hề có ý định nhắc tới.

Điều này khiến các quý cô có mặt nhất thời đều trở nên vô cùng thất vọng.

Bắc Sơ không hề bị ảnh hưởng, cô bình tĩnh tiếp nhận vẻ mặt thất vọng và khó chịu của Bắc Nguyệt.

Bữa tiệc vẫn tiếp tục diễn ra.

Một lúc sau, Bắc Sơ chợt nhìn thấy bóng dáng của người quản gia đang đi về phía bọn họ.

Người quản gia nhanh chóng dừng lại trước mặt bọn họ, nhìn thấy Bắc Sơ, ông ấy liền gật đầu với cô tỏ vẻ tôn trọng, sau đó khẽ cúi đầu chào hỏi hai vợ chồng nhà họ Bắc: “Ông Bắc, bà Bắc, ông cụ Phó cho mời hai vị.”

Vợ chồng nhà họ Bắc nghe vậy liền vui vẻ đi theo quản gia.