Chương 9

Âm thanh đóng cửa tuy rất nhỏ nhưng Phó Hành Châu đã lập tức mở mắt ra.

Anh nhẹ nhàng đưa tay véo véo hai đầu lông mày, đôi mắt trong veo như nước, nào có dáng vẻ buồn ngủ đâu chứ.

Nhìn cánh cửa an ninh đóng chặt, trong mắt anh lập tức hiện lên một tia vui sướиɠ hiếm thấy nhưng rồi cũng nhanh chóng biến mất, cổ họng cũng nhịn không được phát ra một tiếng cười đầy giòn giã.

Có vẻ như cô bé này đã bị chuyện hôm qua dọa cho sợ hãi.

Nhớ tới đôi mắt hạnh ướŧ áŧ của cô gái, Phó Hành Châu chợt cảm thấy căng thẳng, cảm xúc cũng lập tức chuyển sang bất lực.

Khi còn là thiếu niên, vì không biết cách thể hiện tình yêu của mình nên lúc nào anh cũng tỏ vẻ thờ ơ và lạnh lùng với cô bé đó, kết quả là dọa cho con gái người ta chạy mất.

Bây giờ quả báo đã đến, Bắc Sơ đến bây giờ vẫn còn khúm núm vô cùng khi đối mặt với anh.

Nhưng mà cũng không sao.

Đôi mắt của Phó Hành Châu hơi lóe lên, dưới sự đan xen giữa ánh sáng và bóng tối, khuôn mặt mang lại tai họa cho đất nước này trông càng quái dị hơn.

Đối diện với khung cửa lạnh lẽo, đôi môi mỏng của anh lặng lẽ nhếch lên thành hình một vòng cung xinh đẹp.

Còn nhiều thời gian mà.



Phòng làm việc của Bắc Sơ nằm ở đường vành đai bên cạnh, cách nơi cô ở cũng không xa lắm, chỉ cách vài trạm dừng tàu điện ngầm.

Bất chấp gió tuyết, cô nhanh chóng bước vào tòa nhà văn phòng, thang máy vừa mở ra đã có người nắm lấy tay cô, người phụ nữ tóc vàng trước mặt giơ thỏi son trong tay lên bôi lên môi cô.

Bắc Sơ không hề giãy dụa, giống như đã quá quen thuộc với hành động của người này.

Mãi cho đến khi son môi đã được thoa đều, người phụ nữ mới hài lòng gật đầu, lùi lại một bước: “Sơ, bây giờ trông mới đẹp hơn này.”

Sắc môi của Bắc Sơ có chút nhợt nhạt, nếu không trang điểm trông cô có vẻ hơi ốm yếu, nhưng sau khi tô lên một lớp son màu cam ấm, cuối cùng gương mặt cô mới trông sáng sủa hơn một chút.

Cô mím môi, mỉm cười tinh tế với cô gái tóc vàng: "Alice, cảm ơn cô."

Người phụ nữ này tên là Alice, là một người bạn cùng lớp mà cô gặp khi đi du học, cô ấy là con lai, năm trước cô ấy vừa về nước và tự mở một studio riêng của bản thân, hiện tại studio này đang trên đà phát triển và đã đạt được một số danh tiếng ở thị trường trong nước.

Alice khoác vai cô, dẫn cô vào trong: "Lúc trước có người mời cô cộng tác, tôi đoán chiều nay họ sẽ đến studio để trao đổi thêm đấy, cô cũng nên chuẩn bị tinh thần trước đi."

Bắc Sơ gật đầu biểu thị đã hiểu, chuyện này trước khi trở về Trung Quốc Alice đã nói với cô rồi, cô nghe nói đối phương có lý lịch không tồi, nếu việc hợp tác lần này thành công thì có thể coi là nổ thêm một phát súng nữa giúp studio có thêm động lực tiến về phía trước.

Đây là một việc cực kỳ quan trọng nên tuyệt đối không thể cẩu thả.

Alice trấn an Bắc Sơ, sau vài lời khuyên nhủ đơn giản, cô ấy cũng không tiếp tục nhắc đến vấn đề này nữa, nhưng ngay khi đang vừa nói vừa cười, cô ấy đột nhiên cau mày ngửi ngửi: "Có mùi gì vậy?"

Một mùi lẩu nồng nặc bay ra từ trong phòng trà, sau khi tìm ra nguồn gốc của mùi hương đó, Alice lập tức thay đổi sắc mặt, hung tợn nói: “Hay lắm, dám ăn vụng sau lưng tôi à?"

Vừa nói chuyện bước chân của cô ấy cũng vô thức dần bước nhanh hơn, cô ấy nhanh chóng tiến đến gần phòng trà và lập tức mở tung cửa phòng trà ra.

Bầu không khí bên trong đột ngột bị bọn họ làm gián đoạn, mọi người ngồi quanh chiếc bàn dài lập tức đặt bát đũa xuống và nhìn Alice đang tức giận đứng ngoài cửa.

Alice nhìn thấy gần một nửa số người trong studio đang tụ tập trong phòng trà, chiếc nồi lẩu màu đỏ ở giữa vẫn còn đang sôi, cô ấy lập tức nhướng mày, đôi giày cao gót của cô ấy phát ra âm thanh nghèn nghẹt trên sàn:gỗ, “Này, dám tổ chức liên hoan trong giờ làm việc sao?”

"Không phải sáng nay...không có việc gì làm sao?"

Mọi người nhất thời quay đầu nhìn nhau, một người trong số họ vẫn còn chưa đặt bát xuống, ngượng ngùng giải thích: "Bởi vì vừa mới hoàn thành một đơn hàng lớn nên mọi người tranh thủ chưa có việc gì làm để tổ chức liên hoan ăn mừng.. ."

Không khí làm việc trong studio rất tự do, không ai trong số họ ngờ rằng hôm nay Alice lại đột nhiên chạy đến vấn tội như thế này.

"Hửm, thật vậy sao?"

Alice ậm ừ hừ một tiếng, cô ấy giẫm lên giày cao gót ung dung bước vào.

Bước chân cực kỳ chậm rãi, giống như đang xem kịch, từ từ giẫm lên lòng mọi người, làm cho lòng người nhất thời bỗng trở nên căng thẳng, có mấy người nhát gan đã vội vàng đứng dậy chuẩn bị tìm cơ hội để xin lỗi.

Nhưng Alice bỗng dừng lại ở một chiếc ghế trống, sau đó liền vui vẻ ngồi xuống.

Mọi người: ?

Chỉ có vẻ mặt Bắc Sơ vẫn bình tĩnh ung dung như cũ, ngay từ đầu cô đã đoán được phản ứng của Alice sẽ như thế.

Khi còn ở nước ngoài, cô đã biết Alice rất thích ăn lẩu, mỗi lần mua nguyên liệu nấu lẩu trên mạng toàn là mua cả thùng, việc cô ấy thích làm nhất chính là lén lút nấu lẩu trong ký túc xá, cho dù ký túc xá không cho sinh viên nấu đồ ăn trong phòng nhưng cô ấy rất thích cảm giác tận hưởng mùi hương của nồi lẩu tràn ngập khắp phòng.

“Lần sau nhớ gọi cho tôi nhé.” Alice nhìn mọi người ai nấy đều đang mang vẻ mặt kinh ngạc nhìn cô, sau đó cô ấy ngẩng đầu lên hướng về phía Bắc Sơ: “Cô muốn tới ăn không?”

Bắc Sơ lắc đầu: "Tôi còn chưa ăn sáng, ăn cái này vào kẻo lại không tốt cho dạ dày..."

Có người phản ứng rất nhanh, thấy Alice có vẻ tiếc nuối, người nọ liền vội vàng nói: "Vậy để tôi đi lấy cháo!"