Chương 6

Một tháng sau, nhìn Quý Lĩnh lười biếng thoải mái dưới ánh sáng nhạt cuối ngày, trong lòng tôi mơ hồ có một loại dự cảm.

Tên con cháu nhà giàu này không biết nhìn trúng cái gì ở tôi, có thể hắn nghĩ tôi đặc biệt và mới lạ, hoặc có thể trên người tôi đầy gai nhọn khơi dậy ham muốn chinh phục của hắn, tóm lại là hắn muốn “ngâm” tôi.

Nghĩ đến đây, tôi quay người hỏi Quý Lĩnh bên cạnh: “Anh muốn “ngâm” tôi phải không?”

Quý Lĩnh sửng sốt: "Lâm Sơ Xuân, sao lại dùng từ mạnh vậy?"

Không phản bác. Chính là đúng rồi.

Tôi nói với hắn: “Tôi với anh không có khả năng đâu”

“Tại sao?”

"Có rất nhiều lý do." Tôi xoay người ghé vào lan can, cảm nhận được gió biển ẩm ướt quất vào mặt, "Anh chỉ cần biết là tôi không phải loại người gọi là đến."

“Cho nên không cần phí sức lực cho tôi”, tôi khuyên hắn “khỏi phải mất công dã tràng”

Quý Lĩnh suy nghĩ một lát, cuối cùng nhớ ra điều gì đó, ánh mắt di chuyển: “Bởi vì nam sinh ở cửa hàng tiện lợi ngày đó?”

Hắn đang nói về tiểu Đông.

Tôi và tiểu Đông cùng quê, học cùng trường tiểu học và trung học cơ sở, do thành tích không tốt nên đã bỏ học giữa chừng để đi làm.

Nhà tôi kinh tế khó khăn, không đủ tiền đóng học, cũng không đủ cả tiền ăn, vẫn là anh đi làm nuôi tôi. Người trong thôn vẫn thích trêu chúng tôi, gọi tôi là con dâu nuôi từ bé của anh. Thực ra cũng không có gì khác biệt.

Tiểu Đông thích tôi, tôi biết, anh giúp tôi chăm sóc bố, trả tiền học, cho tôi sinh hoạt phí, từ hơn mười tuổi đã sống như một người trưởng thành.

Không ai vô duyên vô cớ mà giúp đỡ một người.

Tiểu Đông nói muốn chúng tôi lĩnh chứng sau khi tôi tốt nghiệp đại học. Tôi đã đồng ý.

Trí tuệ của bố tôi ngày càng kém. Những năm đầu ông có thể làm một số công việc chân tay, nhưng bây giờ ông thậm chí còn không thể làm được công việc chân tay, suốt ngày ngồi dưới gốc cây đa ở cổng làng, nói đợi bà ngoại về.

Nếu không đồng ý yêu cầu của tiểu Đông, tôi sẽ bị buộc phải nghỉ học và chôn vùi ở thị trấn nhỏ đó.

“Đúng rồi,” tôi gật đầu nhìn Quý Lĩnh, “Đừng đến tìm tôi nữa.”

Tóc Quý Lĩnh bị gió làm rối tung, hắn nhìn phía xa: “Nói sau đi.”

Sau hôm đó, Quý Lĩnh biến mất một thời gian. Sau đó, anh tham dự buổi lễ hỗ trợ tân sinh viên của trường chúng tôi, với tư cách là khách mời mở màn, anh đàn và hát bài “Mùa hè còn lại”.

Anh ta mặc một bộ vest trang trọng được thiết kế riêng, tóc vuốt ngược ra sau, ngồi trước cây đàn piano, những ngón tay thon thả đặt trên phím đàn.

Ánh sáng trên đầu anh nhấp nháy, những tia sáng chiếu như ánh trăng trên vai, in bóng lên một bên mặt anh.

Ngón tay vừa rơi xuống, giai điệu piano vang lên, thanh thuý và du dương.

Tôi tạm thời được thầy giáo yêu cầu chụp hình buổi lễ, tôi đến hơi muộn, khi mở cửa ra đã thấy anh đang biểu diễn. Nghe đến nhập thần, tôi chỉ dám hé cửa đứng từ xa nhìn lên sân khấu.