Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Đừng Trì Hoãn Mùa Xuân

Chương 7

« Chương TrướcChương Tiếp »
Khúc dạo đầu kết thúc, giọng nói khàn khàn nhưng nhẹ nhàng của anh lọt vào tai tôi.

"Tiếng ve kêu là tiếng đồng hồ chậm rãi đếm ngược ngoài cửa sổ, điểm bài thi là cây leo hướng tới đại thụ, con bướm tôi vẽ trên lòng bàn tay em đã bay đi chưa?"

-

Nhân sinh của tôi thật sự không xong rồi.

Tôi sinh ra ở một thị trấn xa xôi, bố bị câm điếc, trí tuệ thấp, do điều kiện y tế kém, mẹ tôi chết vì nhiễm trùng trước khi tôi đủ tháng.

Cho nên không ai dạy tôi thiện ác, thực tế chỉ dạy tôi biết chống trả khi bị tổn thương. Sau này tôi học được phép xã giao và đạo đức, nhưng thực ra, tố chất của tôi căn bản không cao.

Sau này tôi gặp được một người, là một tiểu hài tử đến từ thành phố lớn, tôi nghe thầy giáo nói rằng đó là con của một gia đình giàu có đã tài trợ cho trường học của chúng tôi.

Hắn mặc bành tô, chơi cây đàn piano được tặng cho trường, tiếng nhạc ngọt ngào xua tan cái nóng mùa hè, giống như một cơn gió mát.

Đàn xong một khúc, hắn cầm mic, miêu tả thế giới bên ngoài cho chúng tôi nghe bằng giọng non nớt.

Hắn nói rằng bên ngoài có những chiếc bánh trang trí dâu tây, một bãi biển rực rỡ và một căng tin phục vụ 24/24. Nói rằng học tập là con đường duy nhất ra khỏi núi nên chúng ta phải học tập chăm chỉ.

Tôi nhìn bùn đất và đại thụ trước mắt, cố gắng tưởng tượng những hình ảnh mà hắn vẽ ra, rồi hỏi tiểu Đông đang sổ mũi: “Anh nhìn thấy thế giới bên ngoài chưa?”

Tiểu Đông nói: “Không có, anh cho là hắn đang nói dối”.

Tôi không nói gì, nhìn đứa trẻ tỏa sáng trên bục giảng, cảm thấy tiểu Đông đã sai.

Sau đó, cuộc sống tăm tối của tôi, nhờ có những hình ảnh của đứa trẻ đó, đã có mục đích.

Năm mười ba tuổi, tôi ra đường giúp mọi người phát tờ rơi, dùng số tiền đầu tiên của mình để mua một chiếc máy nghe nhạc MP3. Sau đó tôi bỏ ra mười nhân dân tệ để nhờ chủ quán cà phê Internet tải rất nhiều bài hát.

Tôi nghe hơn nghìn bài hát, cuối cùng cũng nghe được câu hát của đứa trẻ đó: “Với thế giới này, nếu bạn mang quá nhiều oán hận, khi vấp ngã sẽ không dám tiến về phía trước …”

Nhưng MP3 không có màn hình nên tôi vẫn không biết tên bài hát và chỉ có thể nhấn đi nhấn lại “tiến về phía trước”.
« Chương TrướcChương Tiếp »