Chương 8

Sau đó, một giáo viên trẻ đến dạy tại trường, cuối cùng tôi cũng biết được đó là bài "Đạo hương" của Châu Kiệt Luân.

Buổi biểu diễn đã kết thúc lúc nào tôi không biết.

Người dẫn chương trình xuất hiện, nói vài lời rồi hoan nghênh các nhà tài trợ đã có mặt.

Tôi ổn định tâm trí, tìm một chỗ trống ngồi xuống, quay người lại thì thấy hai người đang đứng trên sân khấu chính là cặp vợ chồng đã giúp đỡ thôn quê chúng tôi trước đây.

Tôi ấn tượng rất sâu với họ nên không thể nhầm được. Người phụ nữ có đôi môi mỏng, người đàn ông có nốt ruồi giữa lông mày. Hơn nữa, họ không thay đổi nhiều, chỉ có nhiều nếp nhăn hơn và trông già hơn mà thôi.

Trong đầu tôi có rất nhiều suy nghĩ lộn xộn, đột nhiên bên cạnh có tiếng động. Tôi nhìn sang thấy Quý Lĩnh băng qua ghế, ngồi xuống bên cạnh tôi.

Tôi nhìn hắn, muốn hỏi một điều, nhưng cổ họng khô khốc không phát ra tiếng được.

Hắn thoải mái nhìn lại tôi, ánh mắt mang ý cười: “Sao lại nhìn tôi như thế? Bị mị lực của tôi thu hút à?”

“Không”, giọng tôi không hiểu sao lại khàn khàn.

“Sao tiếng khàn vậy?” Quý Lĩnh nghi hoặc đưa tay sờ đầu tôi, "Bị cảm lạnh à?"

Tôi vô thức định trốn nhưng lưng ghế phía sau khiến tôi không thể lùi lại. Bàn tay hắn phủ lên trán tôi, một cảm giác mát lạnh tràn đến, cơ thể vì chuyển động mà cũng đến gần tôi hơn.

Tôi lại ngửi được mùi hương của đêm hôm đó. Hồ nước trong lòng bị khuấy động, tôi hoảng hốt bỏ đi.

Sau đó tôi kiểm tra thân phận của Quý Lĩnh, quả nhiên hắn chính là con của cặp vợ chồng giúp đỡ kia. Tôi kiểm tra thêm, thấy họ đã đi nhiều nơi và giúp đỡ nhiều học sinh nghèo.

Trong đó, hình ảnh Quý Lĩnh cũng thường xuyên xuất hiện cùng với cây đàn piano và đoạn miêu tả về thành phố lớn.

Phía dưới là mảng tối, những cái đầu và đôi mắt sáng đầy khao khát, khao khát cuộc sống mà anh miêu tả. Giống như tôi hồi đó vậy.

Xem mãi cho đến bình minh, tôi mệt quá nằm trên giường, nhìn chằm chằm lên trần nhà trắng xóa, bất động.

Thật là một cảm giác kỳ lạ, người đem lại niềm tin cuộc sống cho bạn, bỗng nhiên xuất hiện trong cuộc đời bạn bạn theo một cách hoàn toàn khác.

Tôi không biết phải giải quyết tình huống này như thế nào, chỉ có thể im lặng chấp nhận những lời mời ngày càng thường xuyên của Quý Lĩnh.