Chương 1: Khúc Yên Hồn

Giữa trưa tĩnh mịch, ánh mặt trời xuyên qua hàng cây rậm rạp, nơi các loài cây tản ra hương gỗ thơm mát, An Nhu Y vui vẻ chạy dưới hàng cây cao to, thỉnh thoảng còn quay đầu lại nhìn xem có người đuổi phía sau không.

Là nơi này? Chơi trò trốn tìm nhỉ? Chẳng qua là cô chờ rất lâu, cũng không có người tìm thấy cô. Vốn cảm xúc đang hăng hái thì bị phai nhạt, đi dọc theo đường nhỏ quanh co trong rừng, thỉnh thoảng đá cục đá nhỏ trên đất.

Cho đến khi cô đi tới bên một dòng sông nhỏ, nhìn dòng nước nho nhỏ chảy khiến cô lại vui vẻ. Cẩn thận đạp cục đá đứng ở bên dòng suối nhỏ, ngồi xổm người xuống vẩy dòng nước trong suốt, thậm chí có thể nhìn rõ khuôn mặt ngây thơ và xinh đẹp của cô.

Khẽ vẩy nước, cô cảm thấy gương mặt trong nước của cô càng mơ hồ... Không phải là cô! Trực giác mãnh liệt nói cho cô biết, gương mặt đó không phải là cô…

Cô dừng động tác lại, cho đến khi mặt nước khôi phục lại như cũ, cô mới nhìn rõ, gương mặt trong nước đang cười với cô… Nụ cười giống như cô lại thay đổi.

Là ai? Người kia không phải là cô… ‘Cô’ kia, rốt cuộc là ai?

An Nhu Y chợt ngồi dậy, ôm trán đổ đầy mồ hôi. Cô vuốt vuốt một bên huyệt Thái Dương, lại nằm mơ như vậy…

Nghiêng đầu nhìn về phía đồng hồ báo thức trên đầu giường, liên tục báo ba lần. Trước kia cũng đã xuất hiện tình huống như vậy, cô biết mình không còn cách nào có thể ngủ tiếp.

Thế là xuống giường, ‘Hừm…’ chân trái bởi vì đột ngột chịu đựng trọng lực có hơi đau, An Nhu Y không thể không dừng lại một chút, sau khi quen với cơn đau mới lần nữa chậm rãi đứng lên.

Cô ra khỏi phòng, đi về căn phòng đối diện. Mở cửa phòng, một ánh sáng trắng ngà tràn vào giữa căn phòng, thảm nhung màu trắng đặt trên cây đàn cello.

Căn phòng khác hẳn căn phòng tao nhã của cô, vách tường giấy màu vàng cộng thêm hoa đào màu hồng, còn trang trí đầy đủ màu sắc, mỗi một nơi đều làm cho người ta có loại cảm giác ấm áp.

An Nhu Y ngồi vào ghế đặt sau đàn, chiều cao của đàn hoàn toàn phù hợp với chiều cao của cô khi ngồi, cô kẹp nhẹ đàn vào giữa hai đầu gối, một tay cầm dây cung, một tay tùy tiện mở ra nhạc phổ trên giá đàn.

Cô thử kéo hai âm, cảm giác không tốt nên khẽ lắc đầu. Đặt cây cung xuống, trả đàn về vị trí cũ, đứng dậy đi về phía xa đặt các bản nhạc phổ, tất cả đều là bản nhạc của Schubert.

Trên tủ cũng chứa các bản nhạc phổ của Beethoven mà cô thích, dù các sáng tác không nhiều.

Quả nhiên, dù dung mạo có giống nhau, cô cũng không cách nào có thể cùng ‘linh hồn’ với cô.

‘Nhu Y sao? Dậy sớm vậy?’ Mới 7 giờ, Vu Chương xách theo một túi đồ đi vào nhà họ An.

‘Dạ, chào cậu’ An Nhu Y cười, nhận lấy đồ trên tay cậu, nhìn một chút, là món cháo từ cửa tiệm yêu thích nhất của mẹ.

‘Bé con, ngủ không ngon sao?’ Vu Chương vuốt đầu cháu gái, cảm thấy nụ cười của cô có hơi miễn cưỡng. ‘Chưa quen phòng mới sao?’ Nửa năm trước ông thay An Nhu Y sắp xếp chỗ ở gần công ty.

‘Con cũng quen rồi, cậu’ Trước mắt cô là khu đất cao cấp nhất, người bình thường muốn mua được nhà ở đây cũng không dễ dàng. Nếu như không phải cô nhậm chức kiến trúc sư trong tập đoàn lớn nhất nước của cậu thì sợ rằng đến cơ hội nhìn cũng không có.

‘Hiếm khi chủ nhật được về sớm thăm cha mẹ chút’ An Nhu Y vừa nói, vừa đặt chén đũa, ‘Buổi sáng cha con chưa về, còn bận rộn lo khu vườn cho chị gái bảo bối của con trên trời đấy.’

‘Ban đầu nếu như không phải là khu vườn này, chỉ e là dù thế nào mẹ con cũng không chịu chuyển đến’. Vu Chương rửa tay, đi tới trước bàn ăn giúp cô chuẩn bị bữa ăn sáng.

‘Dạ…’ An Nhu Y nhẹ giọng đáp, mẹ cô vẫn lưu luyến nhà cũ, cô không phải là không biết. Ngay cả bây giờ các đồ trang trí trong nhà vẫn tiếp tục sử dụng thiết kế của nhà cũ.

Mỗi một thiết kế ở chỗ này đều là tâm huyết của người mẹ làm giáo sư ở Đại học Mỹ thuật, mỗi một nơi đều tràn đầy tình yêu thương của mẹ đối với ‘cô’.

‘Đúng rồi, chủ nhật tới sẽ có một đoàn nước ngoài đến biểu diễn nhạc giao hưởng, cậu có mấy tấm vé vào cửa, con đi với mấy người bạn đi’ Vu Chương nhanh chóng lảng sang chuyện khác.

‘…Cũng được’ An Nhu Y cuối đầu, khi ngẩng đầu nhìn cậu mang theo nụ cười xinh đẹp không lẫn vào đâu được, ‘Chẳng qua cậu à, người thích nhạc giao hưởng không phải là con’. Người đàn cello hay cũng không phải là con.