Chương 6: Buồn bực

Edit: @fanbaoyuan

***

Bởi vì Trần giáo sư thân thể không được tốt, vào thời gian có khóa, Vinh Tuyết đều sẽ đi qua lớp học xem tình hình, giúp bà lấy chút nước uống hoặc cái gì đó.

Khi vào cửa, nhìn thấy lão bà đang ở tiết khóa tận dụng thời gian chỉ đạo ba cậu học sinh viết bài tập văn.

Nhìn thấy cô tiến vào, cười nói: "Mấy cái đứa trẻ này là thật không tồi, bố cục viết văn không chỉ có đúng thời hạn viết xong, còn viết đến độ khá tốt, đặc biệt là Thiệu Tê của chúng ta."

Thiệu Tê đứng trước bục giảng, có chút đắc ý nhằm hướng Vinh Tuyết cong cong môi.

Vinh Tuyết cười cười: "Phải không?"

Cô đem ly nước Trần lão sư đặt trên bàn, tùy tay cầm lấy ba quyển sách bài tập kia quét mắt.

Kỳ thật Tiếu Mạc Nhiên cùng Đỗ Viễn viết văn thật sự không thể xưng là giỏi, từ ngữ đại khái dừng lại ở trình độ Cao Trung, câu chữ đều là điển hình chủ ngữ gọi kiểu mới Trung Quốc - Tiếng Anh. Bất quá hai người này trắc nghiệm đúng vào đa phần năm mươi phần trăm, ngày thường đi học cũng không tập trung nghe giảng, Thiệu Tê thật sự là có viết nhiều chữ cho Trần lão sư, mới thật nể tình mà vắt hết óc viết xong bài tập này.

Cô cười cười ngẩng đầu hướng mắt nhìn Đỗ Mạc Nhiên cùng Tiếu Mạc Nhiên, nói: "Hai người các cậu không tồi, đáng giá khen ngợi, tiếp tục theo Trần lão sư, thành tích khẳng định sẽ đi lên."

Đỗ Viễn hắc hắc cười, cùng Tiếu Mạc Nhiên trăm miệng một lời tiện hề hề nói: "Cảm ơn cô giáo nhỏ khích lệ."

Vinh Tuyết bật cười: "Trần lão sư người nghỉ ngơi, có việc cứ kêu em."

"Được rồi."

Thiệu Tê chờ cô đến một câu cũng không khích lệ, thậm chí không nhận được một cái ánh mắt tán dương, liền trơ mắt nhìn cô ra cửa.

Hắn sửng sốt nửa ngày mới phản ứng lại đây, từ trên bục giảng rút ra sách bài tập của mình, mau vội vàng đi ra ngoài, khi đến cửa văn phòng hắn đem Vinh Tuyết ngăn lại, đem vở đi về phía trước duỗi ra: "Cô giáo nhỏ, tôi bài tập viết tốt nhất, cô tại sao không khen tôi, chỉ khen hai đứa viết lung tung rối loạn kia?"

Vinh Tuyết ngẩng đầu nhìn hắn, đem vở cầm lấy, mở ra nhìn vào những câu từ nói: "Viết văn từ ngữ phong phú khá tốt, câu thức chuẩn xác, kết cấu hoàn chỉnh, đặt ở thi đại học, không khác biệt lắm có thể đến đặc cách."

Khóe môi Thiệu Tê cong lên, là che dấu không được đắc ý: "Thật tốt đến vậy sao? Cô vừa nãy một câu khen ngợi cũng không nói, lòng tôi không thiếu chút nữa thì rất buồn."

Vinh Tuyết thần sắc bình tĩnh nhìn về phía đối diện cầu thang khen ngợi nam sinh: "Cậu là muốn tôi khen ngợi cậu một chữ cũng không bỏ sót đem tiêu chuẩn phạm văn sao chép trích từ bài văn mẫu sao?"

Thiệu Tê ngẩn mặt ra, tức khắc uể oải xuống, thu hồi vở, gãi gãi đầu, nhỏ giọng hỏi: "Cô đã nhìn ra a?"

Vinh Tuyết nói: "Nếu cậu có thể viết ra loại văn này, hẳn là cũng không cần tới học bổ túc. Trần lão dạy Cao Trung nhiều năm như vậy, cậu cho rằng bà nhìn không ra cậu viết văn là từ sao chép à? Bà là cho cậu giữ mặt mũi, không nghĩ trực tiếp vạch trần ra. Tôi biết cậu nghe xong câu chuyện của Trần lão sư, muốn ở lớp biểu hiện thật tốt, để bà không cần quan tâm nhiều. Kỳ thật cậu chỉ cần đi học thật chăm chỉ, làm bà nhìn thấy cậu tiến bộ thì tốt rồi."

Thiệu Tê "a" một tiếng, chỉ cảm thấy chính mình giống ngu ngốc, gục đầu xuống hậm hực vòng qua cô hướng phòng học đi.

Hắn xác thật là muốn ở trước mặt Trần lão sư biểu hiện một chút, bởi vì chỉ cần Trần lão sư đối với hắn vừa lòng, cô khẳng định cũng liền vừa lòng.

Vinh Tuyết nghĩ nghĩ, quay đầu nói: "Trích sao chép cũng không phải chuyện xấu, ngày thường trích từ bài văn mẫu vài câu hay, thời gian dài tự nhiên sẽ suy một ra ba câu."

Thiệu Tê muộn thanh nói: "Được."

Vinh Tuyết nhìn bóng dáng cao lớn kia lắc lắc đầu nói.

Thiệu Tê đi vào phòng học, sau thật mạnh ngồi xuống, ủ rũ cụp đuôi ghé vào trên bàn.

Đỗ Viễn cùng Tiếu Mạc Nhiên thấy thế, thò qua tới.

"Tớ nói cậu vừa mới đi học không phải rất hưng phấn sao? Tại sao tan học nhưng thật ra cùng chó chết giống nhau?" Đỗ Viễn cười chụp lấy hắn.

Thiệu Tê đem tay cậu ta mở ra: "Đừng phiền tớ."

"Mẹ nó!" Tiếu Mạc Nhiên ôm lấy bờ vai hắn, "Làm sao vậy?"

"Buồn bực."

Đỗ Viễn có tinh thần đứa nhóc: "Cậu cũng có thời điểm buồn bực? Cùng anh em nói sao lại thế này? Vừa rồi không phải còn rất tốt sao?"

Thiệu Tê nói: "Ai nha đừng phiền tớ, tớ buồn bực một chút cũng không được a?"

"Đi đi đi, không phiền cậu!" Hai người thấy hắn như là tâm tình thật không tốt, thức thời mà tản ra.

Thiệu Tê xác thật buồn bực, bởi vì hắn vừa làm một chuyện ngu xuẩn lớn.

Hắn cảm thấy chính mình ấu trĩ tựa như đứa trẻ nhỏ, bởi vì muốn từ trong tay đại nhân được một viên đường, liền sẽ dùng các loại biểu diễn vụng về, bao gồm bịa đặt một ít đống ngôn từ nói dối không cố kị, không nghĩ tới các đại nhân đã sớm liếc mắt một cái nhìn thấu.

Nhưng hắn rốt cuộc không phải đứa trẻ nhỏ, đứa trẻ nhỏ là ngây thơ đáng yêu nói sao toàn cục vẫn không ảnh hưởng, mà loại nói dối vụng về này đặt ở trên người một cậu nam sinh mười bảy tuổi, liền thật sự là buồn cười.

Hắn nhớ tới Vinh Tuyết vừa mới nãy lãnh đạm biểu tình cùng ngữ khí, đại khái là đối với hành vi ngu xuẩn của hắn thực khinh bỉ đi.

-

Sau tan học, Đỗ Viễn cùng Tiếu Mạc Nhiên đều giống như thoát ra khỏi l*иg nhốt chim nhỏ, thu hồi cặp sách liền từ trên ghế nhảy dựng lên chạy ra bên ngoài, chạy đến cửa phát giác Thiệu Tê không nhúc nhích, lại lộn trở lại bên cạnh bàn hắn.

"Tan học! Chạy nhanh đi a!"

Thiệu Tê chậm rì rì thu dọn cặp sách.

Đỗ Viễn mắt nhìn Tiếu Mạc Nhiên, thanh thanh giọng nói: " Thiệu Tê cậu hôm nay thật không thích hợp a! Rốt cuộc làm sao vậy?"

Thiệu Tê đứng lên, liếc mắt hắn một cái: "Thiếu niên Thiệu Tê rất chi phiền não, các cậu không hiểu."

Đỗ Viễn cười to: "Cậu có thể có cái gì phiền não chúng tớ không biết chứ, trừ phi cậu bỗng nhiên phát xuân, chúng tớ đây nhưng thật ra có khả năng không hiểu. Rốt cuộc quen biết nhiều năm như vậy, còn không có gặp qua."

Thiệu Tê trừng hắn một cái, đem người đẩy ra: "Về nhà!"

Hai người hi hi ha ha đuổi kịp, bởi vì không ở cùng một phương hướng, ba người ở dưới lầu lấy xe đạp, liền đường ai nấy đi.

Thiệu Tê cưỡi lên xe, chạy một đoạn, cũng không biết nghĩ đến cái gì, lại quay trở lại, không tự chủ được hướng cửa phía Tây Giang Đại chạy đi qua.

Còn chưa tới cửa, liền thấy được phía trước hình bóng quen thuộc kia dưới ánh đèn đêm.

Thiệu Tê đem xe chạy chậm lại, không xa không gần đi theo Vinh Tuyết, chỉ cách mấy mét khoảng cách.

Mười giờ xuất đầu lộ diện, vườn trường đại học người cũng không tính thiếu.

Vinh Tuyết vẫn như cũ là trang điểm mộc mạc bình đạm, dưới chân mang giày bạt vải, quần jean cũ đã không còn ôm thân, áo màu xanh biển lỏng lẻo gắn vào trên người, cô có vẻ cả người đơn bạc gầy yếu.

Thân ảnh của cô vào ban đêm ở trong đám người, không chút nào thấy được, nhưng lại cô đơn kiết lập(*), tựa hồ liếc mắt một cái là có thể làm người nhìn thấy.

(*)đứng một mình.

Ở ít nhất lui tới nhiều học sinh, Thiệu Tê chỉ thấy được cô chỉ một người.

Chỉ tiếc, Vinh Tuyết cũng không biết, chính mình đang bị một người con trai đi theo.

Thời điểm gần đến ký túc xá, bỗng nhiên có một nam sinh từ phía sau nghiêng người nhanh chóng đi lên trước, cùng cô sánh vai mà đi.

Là bạn học Triệu Hàm.

"Mới vừa tan tầm?"

Vinh Tuyết vốn dĩ ở trong chính mình trầm ngâm, bị người khác kéo về hiện thực, ngẩn ra kịp phản ứng tại đây, mắt nhìn Triệu Hàm, mỉm cười gật đầu: "Cậu ở lớp tự học?"

Triệu Hàm gật đầu, lại hỏi: "Kiêm chức mệt sao?"

Vinh Tuyết đạm thanh nói: "Còn tốt."

Triệu Hàm cười: "Không gặp được học sinh rất nghịch ngợm khó quản sao?"

Trong đầu Vinh Tuyết xuất hiện Thiệu Tê với bộ dáng vài người khác, cười cười lắc đầu: "Vẫn tốt đi! Còn có nhậm khóa lão sư đâu! Tớ chính là người phía sau, đánh tạp mà thôi."

Triệu Hàm trầm mặc một lát, chuyển qua chuyện mới: "Buổi chiều thứ bảy này cậu có rảnh không?"

Vinh Tuyết nhìn về phía hắn ta: "Hẳn là rảnh, có việc?"

Buổi sáng thứ bảy cô mang học sinh dạy học, giữa trưa lúc sau liền không có việc gì.

Triệu Hàm nói: "Thanh Hòa Xã diễn tuồng muốn tới trường học chúng ta làm biểu diễn công ích, tớ lấy được mấy tấm vé, nghe nói cậu thích xem diễn tuồng, nếu cậu có thời gian, tớ đưa một tấm vé cho cậu."

Vinh Tuyết cười: "Phải không? Kia thật cảm ơn cậu!"

Thanh Hòa Xã diễn tuồng ở xưa nay như vậy rất có danh tiếng, Vinh Tuyết rất thích xem bọn họ biểu diễn, chỉ là cô ngày thường việc học kiêm chức rất bận rộn, cũng không thể nào đi chú ý hướng đi của bọn họ. Nghe được nói biểu diễn ở trường học, lại có người vội tặng vé cho mình, đương nhiên thật cao hứng.

Triệu Hàm cười: "Bạn học chung lớp không cần khách khí, trong tay tớ vốn dĩ cũng có mấy tấm vé, đều đã phát đi ra ngoài, hiện tại chỉ còn một vé. Rất nhiều bạn học đều hỏi qua tớ, tớ cho ai đều không dám, sợ bọn họ có mấy vé lại xin thêm, dứt khoát cho cậu, đến lúc đó thay tớ bảo mật, đừng nói là tớ phát là được!"

Vinh Tuyết bật được: "Được đi!"

Triệu Hàm từ cặp sách móc ra tấm vé diễn tuồng đưa cho cô.

Vinh Tuyết tiếp nhận vé: "Có rảnh mời cậu ăn cơm."

Triệu Hàm cười nói: "Vé lấy miễn phí đổi cậu một bữa cơm, thật là quá có lời."

Hai người câu được câu không trò chuyện, không nghĩ tới phía sau đi theo một thiếu niên sắc mặt đen như so với đêm tối hôm nay.

Bởi vì cách đến không xa, lại là ở buổi tối yên tĩnh.

Hai người ở giữa nói chuyện, Thiệu Tê nghe được rõ ràng.

Hắn có chút căm giận mà nhìn hai người nam nữ phía trước chỉ đứng cách nhau khoảng nửa bước, nhịn xuống cơn tức thật lớn không đạp xe trực tiếp chạy đi tới.

Ký túc xá Triệu Hàm so Vinh Tuyết xa một chút, hắn ta đưa cô đến dưới lầu, hai người lại nói mấy câu mới dừng.

Tiễn Vinh Tuyết đi lên lầu, hắn ta tiếp tục hướng phía trước đi.

Thiệu Tê dưới chân vừa giẫm, tốc độ nhanh hơn, xe từ bên người Triệu Hàm cọ qua, cố ý đυ.ng phải hắn ta một chút.

Lần này không tính nghiêm trọng, nhưng cũng không nhẹ, Triệu Hàm nhất thời không đề phòng, lảo đảo một vòng đi nhanh, cũng may không té ngã.

Hắn ta ngẩng đầu đi xem phía trước, lại thấy người gây họa không nhanh không chậm cũng không dừng lại, liền bực bội lớn tiếng nói: "Đâm trúng người như thế nào không phản ứng a?"

Thiếu Tê một chân chấm đất, đem xe đạp dừng lại, quay đầu nhìn về phía hắn ta, không hề có thành ý nói: "Thật ngại a, không chú ý!"

Triệu Hàm nghe hắn nói không để ý chút ngữ khí gì, càng thêm tức giận: "Cậu đυ.ng vào tôi còn làm thái độ này à?"

Thiệu Tê nói: "Kia muốn cái thái độ gì? Muốn hay không bồi anh đi bệnh viện kiểm tra a?"

Triệu Hàm yên lặng mắt nhìn nam sinh này, thân ảnh mười bảy tuổi, mặt đầy sự bất cần đời, bộ dáng rất không giống dễ chọc. Hắn ta nhíu nhíu mày, quyết định bất hòa so đo cậu, trầm khuôn mặt vòng qua hắn tiếp tục phía trước đi.

Mà đồng thời ở cậu ta đánh giá Thiệu Tê, Thiệu Tê cũng ở trên người hắn ta đánh giá.

Sau đó tổng kết ra bốn chữ: Dung mạo bình thường.

Cái tổng kết này làm trong lòng hắn sung sướиɠ không ít, thế cho nên không tự chủ được thổi tiếng huýt sáo.

Triệu Hàm quay đầu không thể hiểu được nhìn hắn một cái.

"Nhìn cái gì mà nhìn? Không lẽ thấy quá đẹp trai a?" Thiệu Tê kiêu căng mà xuy một tiếng, khởi động xe đạp xiêu xiêu vẹo vẹo chạy đi rồi.

***

Tác giả có lời muốn nói:

Tôi còn muốn thanh minh một chút, tuy rằng nam chính giai đoạn trước là cái ngốc bạch ngọt, nhưng bản văn này không phải lộ tuyến đi theo tiểu bạch ngọt, nó là một bản văn rất đứng đắn, một lý tưởng tràn ngập tình cảm, tìm kiếm ý nghĩa nhân sinh, trợ giúp mọi người tạo ra chính xác giá trị quan điểm nhân sinh không ai mà không gặp phải... Kết thúc hoàn hảo a.

Ps: Thiệu mười bảy tuổi xem như học bá tất cả, trong nhà nhất là có tiền, rốt cuộc đầu bảng cùng cậu ấy đều là tự lực cánh sinh. Bất quá mười bảy tuổi gia cảnh tưởng khoa trương như vậy trong mắt người khác, ba cậu ấy chính quản lí tài chính lớn, tính tinh anh không tính thổ hào. Bởi vì nếu là gia tộc xí nghiệp loại này nói phú nhị đại, liền không có biện pháp làm cho người con một như cậu ấy tự do lựa chọn nghề nghiệp.

- HẾT CHƯƠNG 6 -