Chương 21

Nhóm người vây quanh anh em họ Tống mà trao đổi.

Đột nhiên, bọn họ nghe thấy khách khứa phát ra tiếng kinh ngạc.

Điều này khiến nhóm nhân vật chính ngạc nhiên.

Có chuyện gì vậy?

Đúng lúc đó, một nhân viên phục vụ mang rượu vào, Mộ Dung Trọng nhíu mày: "Ngoài kia ồn ào quá, dù Lục Trì tới cũng không đến nỗi thế. Chuyện gì vậy?"

Nhân viên cẩn thận nói: "Em ở phía sau phòng trà, nghe mọi người nói Lục Trì dẫn theo bạn nhảy đang bị nôn nghén."

Lúc này, Tống Hàng vì cơ thể không thoải mái, đang nghỉ ngơi ở một phòng nghỉ khác.

Lục Trì nhìn anh vợ yếu đuối của vợ mình, thở dài một hơi, rồi cởϊ áσ khoác đưa cho Tống Hàng: "Mặc vào đi, tối nay hơi lạnh."

Tống Hàng quấn chặt lấy, rồi vội vàng gật đầu.

Cậu vừa vuốt ve chiếc áo khoác, vừa nghĩ thầm càng nhìn Lục Trì càng giống một người em rể tốt.

Nói cái gì mà bản thân cậu cũng phải giúp em gái cưa đổ anh ta.

Tống Hàng nhỏ giọng nói: "Tôi chỉ cần xuất hiện với anh một lần, thì sau này bọn đàn em của Mộ Dung Trọng sẽ không dám làm loạn cửa hàng của tôi nữa phải không?"

Lục Trì gật đầu: "Ít nhất trước khi chúng ra tay cũng sẽ cân nhắc xem có nên đắc tội tới họ Lục hay không."

Tống Hàng nắm chặt hai tay lại, đặt dưới cằm, vẻ mặt đầy phấn khởi nói: "Vậy Mộ Dung Trọng thì sao?"

Lục Trì xoa xoa mi tâm, nhìn chàng thanh niên xinh đẹp đang tò mò.

Còn phải hỏi sao?

Lục Trì kiên nhẫn giải thích: "Những người khác không giúp hắn ta trút giận và chịu trách nhiệm, hắn chỉ có thể tự ra tay. Về sau mỗi lần hắn đến quấy rối cậu, tôi sẽ cho hắn vào tù vài ngày, đồng thời mua chuộc công chúng công khai thông tin cá nhân của hắn trên mạng."

"Không chỉ riêng hắn, tôi còn muốn đem hành vi của hắn cùng doanh nghiệp nhà họ Mộ Dung liên kết với nhau, tôi muốn động đến giá cổ phiếu của họ."

Một khi danh tiếng tập đoàn bị ảnh hưởng, không cần Tống Hàng nói gì nữa.

Chủ tịch Mộ sẽ đánh chết “đứa con trai ngoan” Mộ Dung Trọng này.

Tống Hàng nghe xong, không nhịn được mà vỗ tay tán thưởng.

"Lục tổng, thật tuyệt."

Tống Hàng nghĩ tới đây, không nhịn được cười, ngẩng đầu nhếch miệng cười với Lục Trì.

Đôi mắt cong cong, như vầng trăng non ngoài cửa sổ.

Tim Lục Trì đập mạnh, khi cười cậu ta thật giống vợ của mình.

Lục Trì cúi nhìn đồng hồ, nói: "Cậu nghỉ ngơi đi, tôi ra ngoài tiếp khách."

Chắc hẳn những người bên ngoài rất tò mò về danh tính của Tống Hàng.

Tống Hàng vẫy tay, tiễn người đàn ông muốn ra ngoài đi xã giao.

Đột nhiên Tống Hàng rùng mình, cảm thấy bộ dạng của bản thân giống người vợ ở nhà, tiễn chồng đi làm quá.

Tống Hàng lại muốn nôn khan thêm lần nữa.

Cậu lấy điện thoại ra nhắn tin cho em gái.

Trong email đính kèm ảnh chụp lén khuôn mặt Lục Trì, chú thích: "Em yêu quý, đây là chồng mà anh trai đã tìm cho em, em sống ở nước ngoài thật tốt, đợi anh anh theo đuổi được anh ta, đến lúc em về nước thì tùy ý sai khiến."

"Đẹp trai phải không! Con cháu sau này sẽ đều là nam tuấn nữ mỹ."

Sau khi gửi email xong, Tống Hàng ngẩng đầu xoa cổ.

Nghe thấy tiếng gõ cửa bên ngoài.

Tống Hàng vừa xem điện thoại, vừa nhìn đường, đi mở cửa.

Lục tổng quay lại nhanh vậy sao?

Nhưng mở cửa ra, đứng bên ngoài là một thiếu niên tóc xoăn màu nâu mang theo nụ cười.

Da đầu Tống Hàng tê dại, tiêu chuẩn ôn nhu của nhóm F4 trường học Bạch Lạc đến rồi.

Điều đó có nghĩa là Mộ Dung Trọng cũng ở đây...

Quả nhiên, Mộ Dung Trọng dựa vào vách tường bên cạnh cửa, hai tay ôm ngực: "Tống Hàng?"

Họ nghe nhân viên nói Lục Trì ở phòng nghỉ này.

Đến xem người bạn gái đang mang thai của Lục Trì là ai.

Không ngờ trong phòng không phải Lục Trì, mà là Tống Hàng.

Lục Trì không có ở đây.

Mộ Dung Trọng chán ghét híp mắt nhìn: "Anh không đủ tư cách tham gia loại tiệc này, chắc chắn lại đang âm mưu làm trò gì đó mà lọt vào đây."

Mộ Dung Trọng tưởng Tống Hàng tự mò đến.

Tống Hàng giơ tay định đóng cửa lại, nhưng Mộ Dung Trọng nhanh tay lẹ mắt chặn cửa lại, xông vào.

Tống Hàng lùi về sau vài bước, cảnh cáo hắn: "Mộ Dung Trọng, anh đừng có mà làm loạn, Lục Trì ở đây."

Mộ Dung Trọng cười lạnh: "Lục Trì hôm nay dẫn theo cô bạn gái mang thai, sao vậy? Anh bán thân cho ông Lục chưa đủ, còn bán cho Lục Trì nữa à?"

Tống Hàng nghe lời hắn nói, lửa giận dâng lên, đỏ ửng một đường từ cổ lan lên gò má, nghiến răng nghiến lợi.

Tống Hàng mắng lại: "Tôi thấy anh mới bị bệnh, rõ ràng thích em gái tôi đến phát điên rồi, lại hết lần này tới lần khác lại muốn khi dễ làm tổn thương em ấy, thật là cảm động chính mình, làm người khác buồn nôn."

Tống Hàng liên tục chửi rủa: "Mỗi lần gặp mặt cứ hỏi tôi có bán thân không, anh nếu muốn, tôi bán cho anh nè!"

Thẳng nam Mộ Dung Trọng nhận lấy sự xúc phạm.

Bạch Lạc bên cạnh vội vàng kéo Mộ Dung Trọng lại, bảo hắn bình tĩnh.

Nhưng Mộ Dung Trọng giật mạnh tay ra.

"Mộ Dung Trọng, đừng gây sự." Bạch Lạc nhìn Tống Hàng, nói với cậu, "Anh Tống, anh mau đi đi, đừng ở đây."