Chương 26

Đi được một đoạn, Tống Hàng dừng lại trước một cửa hàng thú cưng đang chuẩn bị đóng cửa.

Tống Hàng dán mặt vào cửa kính, trừng lớn mắt mà nhìn vào những người bạn nhỏ bên trong.

Cậu nhớ lại quản gia Lâm từng kể về chú chó cưng mà Lục Trì từng nuôi.

Tống Hàng bị gió đêm thổi, đầu hơi choáng váng, không biết có nên tặng một con chó không?

Mặc dù cậu không hiểu rõ, nhưng tối nay Mộ Dung Trọng đồng ý hòa giải, hoàn toàn là vì mặt mũi Lục Trì.

Là Lục Trì sẵn sàng giúp cậu, đưa cậu đi dự tiệc tối hôm qua, là Lục Trì chịu cứu cậu khi ngã.

Chính điều đó khiến mọi người e ngại.

Mặc dù những việc Lục Trì làm là vì em gái của cậu, nhưng Tống Hàng thực sự được hưởng lợi.

Sự thiên vị được nhận này, khiến cậu cuối cùng cũng cảm thấy thực sự hạnh phúc trong giai đoạn đau khổ này.

Tống Hàng nhìn con cún vàng nhỏ đang chớp mắt nhìn cậu.

Con cún sủa một tiếng.

Tống Hàng cũng sủa lại một tiếng với cún.

Con cún đáp lời: “Gâu gâu.”

Tống Hàng vui mừng, cũng sủa lại một tiếng.

Nó dễ thương quá! Thân thiện quá!

Nửa tiếng sau, Tống Hàng móc ra từ trên xuống dưới chỉ có một ngàn tệ, ôm con lông vàng này về.

Chủ tiệm vốn không muốn bán cho người say rượu, mặc dù cún không thuần chủng.

Nhưng thấy Tống Hàng không còn tiền mua đồ dùng thú cưng khác, nhưng vẫn chọn để con cún vào trong áo khoác, kéo khóa mà ôm trong ngực che chở.

Chủ tiệm vẫn đồng ý.

Điện thoại Tống Hàng hết pin nên tắt máy, tiền mặt dùng hết, cửa hàng xung quanh cũng đóng cửa.

May là khoảng cách từ khách sạn đến trang viên không xa lắm.

Người uống say có suy nghĩ hơi cố chấp.

Tống Hàng không muốn mượn tiền ai nữa, thời gian và đôi chân của cậu không

đáng giá, cậu muốn đi bộ về.

Cho dù xa cỡ nào, một trăm km cũng chỉ tốn một cái bánh bao.

Khi cậu trở về chỉ cần gặm hai cái bánh bao là lại no.

Một giờ sáng, sau gần ba tiếng đi bộ, Tống Hàng cuối cùng thấy trang viên của Lục Trì.

Cậu có chìa khóa, mở cửa, hả?

Chưa khóa à?

Tống Hàng ôm chó vào trong, thấy trong phòng khách sáng đèn, có người ngồi trên ghế sofa.

Lục Trì thấy cậu trở về, đã đứng dậy, sải bước đến trước mặt cậu.

Người này đã đi đâu?

Quản gia Lâm chỉ biết buổi chiều cậu có việc, nhưng tới tối vẫn chưa thấy về.

Lục Trì phát hiện Tống Hàng đi gặp Mộ Dung Trọng, mặc dù người này còn đưa cảnh sát đi cùng, nhưng chuyện sau đó cảnh sát cũng không rõ.

Lục Trì vừa rồi trực tiếp tìm người nhà Mộ Dung, cảnh cáo đối phương, nếu người anh trai duy nhất của Tống Gia có chuyện gì, anh tuyệt đối không bỏ qua cho Mộ Dung Trọng.

Lục Trì thấy người này say khướt, nổi giận: “Lần trước tôi đã nói với cậu, nếu cậu còn…”

Lời nói của Lục Trì đột nhiên dừng lại, thiếu niên trước mặt ôm con chó nhỏ trong lòng ra như báo vật, đặt trước mặt Lục Trì.

“Tặng cho anh! Quản gia Lâm nói anh thích chó, số tiền cuối cùng của tôi đều dùng để mua nó!”

Tống Hàng hãnh diện mà giơ cằm lên, tự hào nói: “Nó ngoan lắm, tôi đi bộ từ nhà hàng Gia Hòa về đây, nó im lặng nằm trong ngực tôi suốt đó.”

Lục Trì nhìn thiếu niên trước mặt ôm con cún đáng yêu, mỉm cười như hoa.

Lần đầu tiên anh nhận ra con trai cũng có thể cười đến như vậy… Ngọt ngào.

Ánh sáng trong phòng khách hơi tối, nhưng đôi mắt của Tống Hàng sáng lấp lánh, như được tô điểm bởi những ngôi sao.

Giống như thủy ngân trắng lăn trong thủy ngân đen, chớp mắt một cái, ánh sáng lưu chuyển.

Tống Hàng nhón chân tiến lại gần Lục Trì, nói: “Nó đáng yêu lắm phải không? Tôi chọn riêng cho anh đó.”

Cơn giận trong lòng Lục Trì không có chỗ phát tiết, tạm thời tan biến.

Lục Trì nuốt nước bọt, giọng khàn khàn: “Tại sao tặng tôi chó?”

Lúc trước anh mua chó, là chuyện khi còn bé.

Tống Hàng ôm chó vui vẻ xoay một vòng, nhảy cẫng lên một cái: “Vì anh không có bạn bè chơi cùng anh.”

Tống Hàng dù khổ cực, nhưng vẫn còn có Tiểu Vương, vẫn còn có em gái, và bạn học mở quán bar.

Nhưng trong khoảng thời gian này, cậu thấy cuộc sống của Lục Trì chỉ có ba điểm một đường.

Phòng làm việc, phòng ăn, phòng ngủ.

Ngoài công việc thì là ngủ.

Tống Hàng nhớ lại lúc yêu qua mạng, Lục Trì từng nói mình không có bạn bè.

Anh không quen chủ động giao du với người khác, mà người bình thường vì e ngại tài sản của nhà họ Lục, cũng không dám chủ động kết bạn với Lục Trì.

Tống Hàng lúc này cảm thấy buồn ngủ ập tới, cố gắng nói: “Đêm nay, tôi có chuyện vui lắm, nên cũng muốn anh cùng vui vẻ.”

Lục Trì nhìn Tống Hàng đi bộ nhiều tiếng đồng hồ trong đêm, mệt đến nỗi không thể mở mắt.

Anh bảo Tống Hàng cùng chó lên lầu ngủ.

Sau đó, Lục Trì quay lại phòng làm việc, nhắm mắt suy ngẫm việc này.

Tống Hàng đã đồng ý hòa giải với Mộ Dung Trọng.

Trên thực tế, Lục Chi ngay khi nghe được chuyện này đã đoán ra..

Động cơ hòa giải của Mộ Dung Trung rất dễ hiểu, sợ hãi, muốn ngăn chặn tổn thất.

Về phần Tống Hàng mà nói, chuyện này là sẽ kết thúc với kết cục xui xẻo và sự nhượng bộ của cậu.

Vốn không nên là “chuyện vui”.

Nhưng nếu không hòa giải, về phần Tống Hàng, cậu còn có thể làm sao?