Chương 4

Giấy chẩn đoán ung thư dạ dày giai đoạn cuối, giấy chứng tử, hóa đơn nhà hỏa táng, giấy thanh toán bảo hiểm y tế của em gái…

Em gái thực sự có bệnh, cô ra nước ngoài để chữa bệnh, nhưng ung thư dạ dày giai đoạn cuối và giấy chứng tử là giả, hồ sơ khám và thanh toán bảo hiểm y tế trước khi ra nước ngoài là thật.

Thật giả lẫn lộn, gạt mắt người.

Ngoài việc hỏa táng quá nhanh, trên cơ bản Lục Trì không tìm ra manh mối gì bất thường, trừ phi Tống Gia từ nước ngoài trở về làm cho xác chết vùng dậy.

Lục Trì đi kiểm tra camera bệnh viện cũng vô ích: “Em gái tôi bị ung thư giai đoạn cuối, sớm đã từ bỏ điều trị từ lâu rồi.”

Tống Hàng vừa kiểm kê các giấy tờ chứng minh, vừa ngồi trên ghế sofa, lén nhìn biểu cảm của Lục Trì, thỉnh thoảng lộ ra vẻ mặt “anh buồn vì em gái tôi lắm phải không, xin anh hãy mạnh mẽ vượt qua nỗi đau này”.

Dù sao, ai có thể bình thường mà chấp nhận người vợ hôm qua còn tốt, hôm nay chỉ còn lại tro cốt?

Vợ chết, cú sốc quá lớn, Lục Trì tạm thời không rảnh để xử lý chuyện càng phi lý hơn nữa anh trai vợ là lại nhân tình của cha.

Lục Trì quen anh em nhà họ Tống từ nhỏ, nhưng sau đó thì xa cách.

Khi anh điều tra về tình nhân của cha là Tống Hàng, phản ứng đầu tiên của anh là “trùng tên trùng họ”.

Không ngờ tới Tống Hàng kia và Tống Hàng này, lại thật sự cùng một người!

Lục Trì siết chặt nắm đấm, nghiến răng nghiến lợi, thôi được, đây là anh trai của vợ mình.

Lục Trì tóm lấy tay Tống Hàng, bất chấp sự phản đối của cậu, kéo mạnh cậu lên lầu hai, mở cửa một căn phòng vừa được trang trí: “Phòng này là phòng tân hôn mà tôi chuẩn bị cho cô ấy.”

Tống Hàng mở to mắt: “Kết hôn à?”

Lục Trì gật đầu: “Tôi gọi cô ấy là bà xã, cô ấy không phản đối, vậy là cô ấy đã đồng ý kết hôn với tôi!”

Tống Hàng nội tâm phức tạp: Đồng ý cái con mẹ nó ấy, tên phản diện này có biết anh đang nói cái quỷ gì không vậy.

Lục Trì lại mở cửa một căn phòng khác, căn phòng đó rõ ràng là phòng trẻ em.

Nhân vật phản diện vì yêu mà mù quáng đã mường tượng ra việc có con trai lẫn con gái, một cuộc sống có vợ con đơn giản mà hạnh phúc.

Tống Hàng che miệng lại giấu đi biểu cảm kinh ngạc của mình, may mà chạy kịp, đến lúc đó cũng không biết phải kiếm ai làm vợ cho anh nữa.

Tống Hàng vội giả bộ nức nở, đưa di thư cho hắn: “Trong tháng cuối cùng của cuộc đời em ấy, Lục tổng, anh là ánh sáng của em ấy. Đây là những gì em ấy để lại cho anh, nói rất vui khi gặp anh.”

“Nếu có kiếp sau, em ấy sẽ ở bên cạnh anh thật tốt.”

Nói tới đây, Tống Hàng vô cùng xúc động, đến rơi nước mắt đầy mặt.

Tống Hàng lau nước mắt cá sấu.

Sao còn có cả di thư nữa?

Lục Trì ngơ ngác ngước mắt lên nhìn cậu, sau đó tay run rẩy cầm lấy lá di thư này.

Trên thư, quả thực là chữ viết của “Tống Gia”.

Trong thư, Tống Gia bày tỏ hết tình cảm của mình với Lục tổng.

Đồng thời cũng hy vọng Lục Trì đừng điều tra những chuyện lúc còn sống của cô nữa.

Quá khứ thì hãy để nó qua đi.

Lục Trì tay run rẩy hút thuốc, cầm điện thoại không ngừng gọi điện thoại vào số của vợ mình, nhưng không ai nghe máy.

Anh xem đi xem lại những giấy tờ mà Tống Hàng mang tới, sau đó gọi điện cho người điều tra hoàn cảnh nhập viện của Tống Gia.

Thời gian đã trôi lâu, nhưng vẫn tìm ra được ít manh mối.

Hơn một năm trước, Tống Gia khám sức khỏe tổng quát tại một bệnh viện tư, phát hiện ra khối u ác tính ở giai đoạn đầu.

Điều này phù hợp với nội dung trong di thư nói sau khi phát hiện bệnh, không có khả năng điều trị, bệnh trở nặng thành giai đoạn cuối.

Lục Trì tuyệt vọng mà dựa vào tường, sau đó đau khổ mà che kín mặt, nước mắt chảy dài trên má.

Tống Hàng với tư cách là có “em gái đã mất”, không nhịn được vỗ về vai hắn, lúng túng nói: “Lục tổng, xin hãy nén bi thương…”

Tống Hàng nghẹn ngào nói: “Em gái tôi mang bệnh đã lâu, tôi đã chuẩn bị tâm lý cho sự ra đi của em ấy từ trước, bây giờ, tôi chỉ mong những bạn bè thân thích xung quanh cũng bớt đau buồn, để em gái tôi yên tâm nơi chín suối.”

Tống Hàng nghĩ đến kế hoạch sắp thành công, tâm trạng nhẹ nhõm hơn nhiều.

Chỉ thiếu không hát bài hôm nay là ngày tốt lành.

Lục Trì không để ý đến cậu, cứ như con rối bước về phía phòng làm việc.

Tống Hàng không muốn theo sau, nhưng lại hiếu kì giống như bị ma xui quỷ khiến.

Nhân vật phản diện Lục Trì vì yêu mà mù quáng đã chấp nhận cái chết của vợ mình dễ dàng vậy sao?

Tống Hàng đi theo tới cửa, khó xử không biết có nên gõ cửa vào hay không, một lúc sau, cậu vẫn quyết định gõ cửa.

Cửa không khóa, nhưng dưới sự xô đẩy của ngoại lực mà bên vào trong mở ra.

Vừa mở cửa, Tống Hàng đã ngửi thấy mùi máu tươi nồng nặc.