Chương 33

“Cái gì không được, tôi thấy được.”

Vương Thọ Bình nói xong muốn đi qua, xách Kỳ Tử Lâm lên đánh.

Ông ta nhất định phải dạy tiểu tử này làm người như thế nào.

“Anh hai”

“Anh Hệ ở đâu vậy...”

Cửa phòng làm việc không đóng, thanh âm mơ hồ này thoáng cái liền truyền vào trong lỗ tai Kỳ Tử Lâm.

Cậu ấy nhanh chóng quét mắt nhìn văn phòng một cái, sau đó sắp xếp gọn gàng đồ đạc trên ghế sofa, ngoan ngoãn đứng sang một bên, bộ dáng ngoan ngoãn thiếu chút nữa khiến cho mọi người ở đây nhìn đến mơ hồ.

Kỳ Tử Lâm: Mọi người cho rằng cậu ấy muốn sao?

Đó là vì cậu ấy không muốn dạy hư Thần Thần.

“Oa, anh Hệ ở chỗ này nha...”

“Anh Hệ...”

Được Kỳ Tử Minh bế vào, Thần Thần nhìn thấy Kỳ Tử Lâm, ánh mắt trong nháy mắt sáng lên không ít.

Cậu giật giật bắp chân, “Anh hai, thả em xuống đi!”

Kỳ Tử Minh đặt cậu bé xuống đất, lại dắt tay cậu bé: “Chậm một chút.”

“Ừ ừ.”

Thần Thần hứa hẹn rất tốt, nhưng tốc độ của cậu bé không hề chậm lại chút nào.

Cậu bé dùng đôi chân ngắn ngủn chạy tới, kiễng mũi chân kéo Kỳ Tử Lâm, đáng tiếc cậu bé không đủ cao nên không kéo được nên đành phải kéo quần cậu ấy.

“Anh Hệ...”

Kỳ Tử Lâm đang cúi đầu nhìn thấy cục bột nhỏ bên cạnh chân mình, ánh mắt trở nên dịu dàng, cậu ấy nhẹ nhàng ừ một tiếng.

Ngớ ngẩn.

Kỳ Tử Lâm đáp lại, Thần Thần ngay lập tức cười híp mắt, lớn mật ôm lấy chân Kỳ Tử Lâm.

Một bên ôm, một bên còn uống sữa trong bình.

Nhìn dáng vẻ nhỏ nhắn đeo bám của cậu bé, rõ ràng cảm giác rất ghét bỏ, nhưng chính là không rời mắt đi được.

Thật là một kẻ ngốc.

Kỳ Tử Minh nhìn Kỳ Tử Lâm một cái rồi chuyển sự chú ý sang những người khác trong văn phòng.

"Em trai tôi đánh ai?"

Vương Thọ Bình thấy Kỳ Tử Minh cười một tiếng: “Cậu là phụ huynh của đứa trẻ này phải không?”

“Cậu ta đánh con trai tôi, tôi không nhận bồi thường, chỉ cần cậu ta cho tôi đánh một trận, chuyện này coi như xong.”

“Không đánh anh Hệ...”

Kỳ Tử Minh còn chưa lên tiếng, thanh âm mềm mại của Thần Thần đã vang lên.

“Không được đánh anh Hệ.”

Bàn tay nhỏ bé ôm chặt chân Kỳ Tử Lâm, không cho người đàn ông mập mạp này đánh cậu ấy.

Vương Thọ Bình thấy Thần Thần, kinh ngạc trước vẻ đáng yêu của cậu, cố ý hù dọa cậu bé: “Cứ đánh, hơn nữa còn muốn đánh gãy tay chân cậu ta.”

Thần Thần vừa nghe, oa một tiếng khóc lên.

“Không muốn không muốn... Đau quá...”

Khóc đến thương tâm khổ sở.

Kỳ Tử Lâm thấy ông ta dọa Thần Thần khóc, khuôn mặt không chút thay đổi trong nháy mắt trở nên nham hiểm.

Cậu ấy khom lưng ôm Thần Thần vào trong ngực, đôi mắt hung tợn nhìn chằm chằm Vương Thọ Bình.

“Ngoan, không khóc, ông ta không dám đánh anh tư đâu.”

Khi Thần Thần khóc, Vương Thọ Bình đã choáng váng vì nước mắt.

Ông ta đối mặt với ánh mắt mất hứng của Kỳ Tử Lâm và Kỳ Tử Minh, trong nháy mắt xua tay: “Tôi chỉ hù dọa thôi, hù dọa nhóc đấy hai câu.”

“Chỉ đùa một chút thôi.”

Kỳ Tử Minh bảo Kỳ Tử Lâm ôm Thần Thần ra ngoài, anh ấy đến đây để giải quyết chuyện này.

Kỳ Tử Lâm trước khi đi ra ngoài, còn cho Vương Ninh một cước.

Ba nợ con trả.