Chương 49

"Huynh muốn nói cái gì?" Bạch Đàm từ trong kinh ngạc dần tỉnh táo, dùng tay áo lau vết máu trên mặt Ly Vô Chướng, "Ai hại huynh ra nông nổi này! Này là... chú thuật?"

Ly Vô Chướng lắc đầu: "Sư đệ, đệ chớ hỏi nhiều, mau đi đi..."

Bạch Đàm nghiến răng keng két: "Đi đi cái gì? Ai dám động vào người của bản tọa... bản tọa sẽ không tha cho hắn! Huynh nói mau, rốt cuộc là ai làm?"

Môi Ly Vô Chướng khẽ mấp máy, giọng nói khàn đục không giống tiếng người, trong miệng cũng ứa ra máu huyết: " Ta không thể nói... không thể nói! Sư đệ, nghe lời sư huynh, rời chỗ này, đi càng xa càng tốt."

"Ta biết rồi... huynh bị hạ ấn chú không thể nói danh tự." Bạch Đàm bỗng tỉnh ngộ, liền đỡ người tới bên giường, rồi mới vươn tay điểm huyệt trên trán hắn, khiến hắn hôn mê bất tỉnh.

Bạch Đàm lấy chút nước sạch lau vết máu trên mặt Ly Vô Chướng, rồi mới quay sang nhìn Quỹ Ngư Nhi đang nằm trên giường, thấy sắc mặt dì đã hồng hào, hơi thở vững vàng, trong lòng nhất thời thả lỏng, sau đó, hắn thay một bộ y phục sạch sẽ, mới đi dọc theo hành lang ngoài cửa, tìm cái tên đã xuống tay với Ly Vô Chướng.

Lúc này, đêm đã về khuya, trong Lâu giờ đây tối tăm u ám, trông thực giống một tòa Phật điện hoang phế. Một số người hẳn đã ngủ dưỡng sức cho đại hội võ lâm ngày mai, còn số khác dù có còn thức, thì hoặc là âm thầm luyện công, hoặc là lén lút quan sát kẻ khác, phòng trước tính sau.

Bạch Đàm nhìn quanh bốn phía, bỗng thấy một trận đầu váng mắt hoa, thân mình lung lay, nên vội vã vịn lấy lan can, rồi mới từ từ đi xuống lầu. Bản thân hắn bị thương do kiếm còn chưa khỏi, lại tốn hơn nửa đêm chữa thương cho Quỹ Ngư Nhi, khiến thương càng thêm thương, làm cả người không còn chút lực, cảm thấy vô cùng mệt mỏi.

Hắn xoa xoa huyệt thái dương, xốc lại tinh thần.

Trong lòng hắn nắm rõ, chú thuật kia chính là một loại chú ấn cấm khẩu hắn từng lén đọc được trong "Ách chú độc kinh", bên trong có ghi chép về các loại chú thuật dạng này. Vốn chú thuật đã là rất khác so với võ học, được lưu truyền từ nơi còn xa hơn Tây Vực, kinh văn lại tối nghĩa khó hiểu, hết sức mơ hồ, hơn nữa quyển sách cấm trong Phù Đồ Giáo này, ngay bản thân nó cũng không trọn vẹn mà nhàu nát, nên người hiểu được nó tất nhiên là đã ít càng thêm ít, ngay cả lúc Vu Diêm Phù còn tại thế, hắn cũng chưa từng thấy y dùng qua chú thuật loại này. Vậy người biết nó rốt cuộc là người như thế nào?

Là người trong Phù Đồ Giáo từng đọc qua "Ách chú độc kinh", hay người bên ngoài biết chú thuật?

Ly Vô Chướng vừa rồi đã đến chỗ nào? Vì sao cứ luôn muốn hắn rời đi?

Lẽ nào là nhân vật đặc biệt nguy hiểm? Chẳng lẽ là Phục Lộc?

Bạch Đàm đầy bụng nghi hoặc, men theo lan can chậm rãi đi xuống, thì bỗng nghe tiếng cửa mở"cọt kẹt", truyền tới từ bên dưới. Hắn theo tiếng động nhìn lại, chỉ loáng thấy một bóng người lao ra từ trong bóng tối.

Thấy rõ dáng người kia, trong lòng Bạch Đàm khẽ run, sự nghi ngờ liền biến mất, trong lòng liền sinh sát ý.

Mắt thấy người kia đã thổi tắt đèn trong tay, tựa như u hồn lướt dọc theo cầu thang mà xuống, Bạch Đàm liền yên lặng không tiếng động bám theo, cùng y ra khỏi long môn, vượt qua tường vây, đi xuyên qua rừng rậm, tới một ngôi miếu nhỏ bỏ hoang.

Trong bóng tối thầm quan sát bóng người đi vào miếu nhỏ, Bạch Đàm triệu Thí Nguyệt đến tay, cười lạnh một tiếng. Trời tối trăng mờ giết người trong đêm, nếu ngươi đã tự mình tìm chết thì đừng có trách bổn tọa.

Nghĩ xong, hắn mới lợi dụng bóng đêm âm thầm tới gần, lúc vừa tới cửa, nghe thấy bên trong truyền tới tiếng người nói xì xào, giống như bên trong không chỉ có một người, giọng nói kia ban đầu từ rất nhỏ rồi dần lớn, sau mới biến thành tiếng thở dốc hỗn loạn, rồi qua một lúc tựa như còn tiếng ngâm ám muội xen lẫn hỗn tạp.

Bạch Đàm ngẩn người, nhớ tới cảnh tượng hai người thân mật ôm nhau ngày đó, thì thả nhẹ bước chân, dựa vào tường tiến tới cửa, lúc quay đầu nhìn vào, chỉ thấy không gian trong miếu chật hẹp tối tăm, không nhìn rõ năm ngón, ánh trăng nhàn nhạt chiếu xuống từ chỗ ngói vỡ, mơ hồ rọi xuống hai bóng người nhấp nhô giao hòa, trong bóng tối thân hình Tư U lúc này như hóa thành con mãng xà xinh đẹp, chậm rãi siết chặt con mồi trong bẫy rập.

...

Bạch Đàm dù không thấy rõ người còn lại, nhưng vẫn có thể nhận ra người kia không phải là Thiên Túc, trong lòng ẩn chút vui mừng.

Cảnh tượng này trình diễn nơi cấm địa Phật môn, lại mang theo cảm giác hương diễm quỷ lệ, mê hoặc khôn cùng, Bạch Đàm dù mới nhìn lén được một lúc, cũng liền có cảm giác miệng khô lưỡi khô, nên nhanh chóng lấy lại bình tĩnh, tránh đi tầm mắt, trong lòng biết rõ Tư U đang dùng "Thiên nữ câu hồn" cùng người song tu Lục Dục Thiên hút lấy nội lực, chắc chắn, là muốn lấy được danh bậc trên đại hội võ lâm. Hừ, tính toán hay thật, ta sao có thể cho hắn toại nguyện!

Vừa nghĩ tới đây, Bạch Đàm lập tức đề nội lực, thả người xông vào, một đường bổ thẳng tới chỗ Tư U!

Tư U thế nhưng phản ứng thật nhanh, lắc mình tránh qua một bên, một tay vun y bào, một tay tìm roi dài trong tay áo, lách mình né thế đao chém tới của Bạch Đàm, lưỡi đao kia vút tới chém nam tử đang nằm trên mặt đất, trong thoáng chống tại ngực cùng bụng của người kia tạo ra vết thương sâu tới tận xương, làm hắn kêu thảm một tiếng, chết ngay tại chỗ.

Bạch Đàm lòng nghĩ không xong, liếc mắt nhìn người này một cái, chỉ thấy hơi quen mặt, nhưng cũng không nghĩ nhiều, lập tức đuổi theo Tư U đang chạy ra cửa, chặn người trong tiểu viện. Lúc này Bạch Đàm lửa giận hừng hực, làm công lực tiến xa hơn nửa tháng trước, hai người giao thủ không tới mười chiêu, đã đáng Tư U tan tác, một đao chặn ngay yết hầu của hắn, một chân dùng lực đạp mạnh hắn ngã xuống đất, đạp thẳng ngực, cúi người xuống, một lúc bạt tai mười mấy cái, đánh cho hắn hai má thấm huyết, răng cũng bị văng ra mấy cái, chỉ có thể thở dốc.

Đánh xong lại không thấy hả giận, Bạch Đàm liền nhặt lên một cái răng của hắn, bóp chặt hàm răng, ép hắn nuốt vào: "Ngày đó ngươi sỉ nhục bổn tọa, thì cũng nghĩ đến có ngày hôm nay."

Nam tử cắn chặt hàm răng, oán độc lườm Bạch Đàm, trên mặt hiện ra ý cười hàm xúc không rõ: "Tiểu yêu nghiệt... ngươi yên tâm, nếu ngươi không cho bản Ma sống khá giả, bản Ma cũng sẽ không cho ngươi sống quá dễ dàng."

Bạch Đàm tăng lực đạp ở chân thêm mấy phần, làm xương ngực hắn kêu lên răng rắc, chăm chú nhìn khuôn mặt xinh đẹp giờ đã vặn vẹo, hắn mới gằn từng chữ, ép hỏi: "Ngươi hạ chú ấn lên Vô Chướng đúng hay không? Nếu ngươi nói cho bản tạo biết cách giải, bản tọa có thể lưu lại mạng chó của ngươi."

" Ha ha, ngươi cho rằng là bản Ma làm?"

Bạch Đàm dùng lực dưới chân, cười lạnh một tiếng: "Chẳng lẽ không phải, trừ ngươi ra thì có thể là ai?"

"Hiển nhiên, Ly Vô Chướng cùng bản Ma đều là hộ pháp, tuy võ công không phân cao thấp, nhưng hắn vẫn hơn ta một bậc, lúc hạ ấn chú phải nhân lúc lòng người hỗn loạn, bản ma sao có cơ hội ra tay với hắn chứ?" Tư U ho khan mãnh liệt mấy lần, lau khoé môi thấm huyết, "Bản Ma tuy không hạ ấn chú, nhưng lại biết cách giải.... Ngươi nếu muốn cứu hắn, hoặc là cùng hắn hành phòng, hoặc là đem ấn chú dời lên người mình, hoặc là gϊếŧ chết người hạ ấn chú. Bản Ma không phải là người hạ ấn chú, ngươi có gϊếŧ bản ma, thì cũng giúp được gì."

Thối lắm! Dù ngươi có là người hạ ấn chú hay không, bản tọa đều sẽ giết ngươi, nếu ngươi có thề thốt phủ nhận, bản tọa cũng không tin, không bằng trước thử giết ngươi một lần rồi tính!" Dứt lời, Bạch Đàm liền làm bộ muốn vun đao bổ xuống đầu hắn, Tư U đúng lúc này mở to hai mắt, nhìn chằm chằm phía sau hắn, kinh ngạc thốt lên hai tiếng: "Diêm Phù!"

Bạch Đàm giật mình, quay đầu ra đằng sau, thế đao chậm lại, trong phút chốc, Tư U chống tay xuống đất, ép sát đất lùi về phía sau, tay Bạch Đàm nhanh như cắt nắm chặt thắt lưng của hắn, Tư U lại chống người nhảy lên,nâng một cánh tay vun tới trước mặt lưỡi đao, Bạch Đàm dĩ nhiên không tránh cũng không lùi, thuận thế vung đao!

Một đạo hàn quang chợt lóe, trong phút chốc một tiếng thét gào xé toạt màn đêm yên tĩnh, nửa đoạn cánh tay cùng ống tay áo bay ra, máu tuôn như suối chỗ tay cụt của nam tử, văng khắp mặt mũi Bạch Đàm, mới lau mặt một phen, thì nam tử cụt tay đã tung người nhảy ra khỏi tường, bỏ chạy về phía long môn.

Trong lòng biết vào Long Môn sẽ không ổn, Bạch Đàm đâu chịu bỏ qua, liền cầm đao đuổi theo, mắt thấy đã tới trước mặt đầu rồng, định vun đao bổ vào mệnh môn của Tư U, thì một bóng người lướt qua, lợi khí đã bổ tới!

Bạch Đàm lùi về sau ba bước, thấy người vừa tới không phải là ai mà chính là Thiên Túc, thấy y đeo một chiếc mặt nạ bằng ngọc, cầm lợi khí bị bỏ lại lúc trước ở phế tích trong sa mạc - Phá Nhật Việt. Vảy rồng trên câu đao trong tay hắn cùng răng cưa trên thân Việt đao đối nghịch kìm chặt, nhất thời tiến thoái lưỡng nan.