Chương 3: Ân Nhân Cứu Mạng

Gần 5 giờ sáng bên bờ đã xuất hiện đèn pin chiếu sáng le lói, có tiếng xe vang lên từ xa chạy đến, từng tên bắt cóc bị áp giải đi.

Trận chiến đã đi đến hồi kết. Bầu trời sáng dần nhưng vẫn còn mờ mờ, không khí rất lạnh lẽo.

Ân Châu được đưa lên xe của quân đội cùng các cô gái, cô ngoảnh đầu lại nhìn tìm kiếm giọng nói của người ấy, người đã không tiếc thân mình chắn đạn cho cô.

Cô thấy phía xa xa một thân ảnh cao lớn quay lưng về phía cô, linh cảm mách bảo cô bóng lưng vững chãi đó là của anh ấy.

Anh mặc quân phục ngụy trang của bộ đội đặc chủng, hai bên thắt lưng một bên gắn súng một bên là túi dao găm.

Ân Châu thoáng chần chừ vì bộ dáng uy nghi có chút xa lạ ấy.

Bỗng anh bước lên xe quân đội cùng với một số người mặc trang phục giống anh, tất cả đều ướt sũng nước.

Có tiếng nhắc nhở tất cả các nạn nhân lên xe để về cơ quan chức năng trình báo.

Mặc tiếng hối thúc, Ân Châu bỏ ngoài tai, bước chân đi dần về phía anh rồi nhanh dần, rồi chân cô bắt đầu chạy. Chỉ một chút thôi! Sẽ đuổi kịp anh ấy.

“ Anh gì đó ơi!” cô khẽ gắt lên trong lòng.

Xe chạy xa dần, cô đuổi theo thật nhanh hết sức mình, nhưng bóng xe ấy càng lúc càng xa tầm mắt cô.

Tại sao cô lại luôn chậm chạp như vậy, cô còn chưa cám ơn người ta mà.

Bóng dáng chiếc xe ấy xa dần xa dần, giày cô đã rơi ra từ khi nào, chân cô giẫm lên cát sỏi bên bờ sông mà đau đớn, nhưng cô vẫn không dừng, cô thở hổn hển không ra hơi.

Chiếc xe mất hút vào trong khoảng rừng núi âm u. Cô dừng lại đờ đẫn người ra, tay chống gối khom người thở dốc, cảm giác hối tiếc dâng lên trong lòng.

#playerDailymotion {width: 520px; float: right; padding-left: 10px; margin-right: -10px;}

Lần đầu có người tốt với cô như vậy, nhưng cô thì đến mặt anh ta cũng chưa từng thấy. Liệu có cơ hội lần hai cho cô gặp mặt anh, mắt cô có chút ẩm ướt, cô tự trách trách mình sao không thể chạy nhanh về phía anh hơn một chút.

....

Trong đồn biên phòng 356 Bình Ba, Ân Châu đang cùng với các nạn nhân còn lại ghi biên bản sau đó sẽ được sắp xếp trao trả về địa phương.

Bỗng có tiếng gọi ở sau lưng cô.

“ Cô giáo Lý Ân Châu!”

Ân Châu quay người lại thì thấy một người đàn ông trung niên, cô còn đang phân vân người trước mặt là ai thì ông ta đã lên tiếng:

“ Thật ngại quá, tôi xin lỗi cô, chỉ tại hôm qua sương mù dày đặc tôi không thể lái xe đi nên đã chậm trễ việc đón cô, thật xin lỗi!”.

Ông ta liên mồm xin lỗi rất khách sáo, nhưng khuôn mặt chả có chút gì lo lắng cho cô cả.

Nếu ông ta thật sự có lòng thì đã không để cô đợi cả buổi chiều đến tận trời tối vẫn mất tăm mất dạng.

Cô thật sự quá giận trong lòng, cô nhìn thấy ông ta thì bao nhiêu ức chế trào ra, ông ta xin lỗi thì còn ý nghĩa gì nữa chứ, chỉ một tý nữa thôi là cô đã bị bắt bán sang biên giới để làm gái trong nhà thổ rồi.

Nếu không được giải cứu thì giờ ông ta có trăm cái miệng cũng không thể đền được nỗi oan này của cô.

“ Thầy là thầy Huân phải không?”

Ông ta khẽ gật đầu.



“ Có lẽ thầy không chú tâm đến việc đi đón tôi, nhưng nếu thầy không muốn đi thầy có thể nói thẳng, để tôi không mất thời gian đợi thầy đến tối rồi mới hấp tấp lên một cái xe đi nhờ. Sự việc đã qua, tôi không muốn nhắc lại nhưng mong rằng thầy có thể chú ý hơn, nếu đã nói thì phải làm, còn không làm thì đừng nói. Nếu không, có những lần thất hứa sẽ đổi bằng cả tính mạng người ta đấy thầy ạ!”. Ân Châu lãnh đạm nhìn ông ta một hồi.

Lúc này, thầy Huân có chút xấu hổ, ông ta gãi đầu nói xin lỗi lại một lần nữa, nhưng điệu dáng không cam tâm lắm. Ân Châu cũng không muốn vừa mới đến nơi công tác mới đã gây thù chuốc oán với ai, nhưng thật sự cô cần phải nói để ông ta hiểu rõ lỗi lầm của ông ta suýt đã hủy đi cuộc đời của cô.

Lúc này có một cô gái trẻ đi vào, miệng tươi cười nói:

“ Chào cậu, tớ là Linh San cũng là giáo viên mới lên công tác ở trường, tớ đến trước cậu mấy hôm, nghe cậu gặp nạn tớ lo lắng. Cậu bỏ qua cho thầy Huân nha!” Ân Châu gật đầu chào đáp lễ, rồi cô ta ghé vào tai Ân Châu nói nhỏ:

“ Thầy nói dối đó, hôm qua thầy ấy uống rượu với mấy cán bộ xã ở đây say khước nên có biết trời mây bóng gió gì đâu Thôi cậu niệm tình bỏ qua đừng chấp thầy ấy làm gì, sau này là đồng nghiệp với nhau cả.”

Ân Châu cũng khẽ gật đầu đồng ý với Linh San nhưng trong bụng còn rất giận, nên sau khi kết thúc mọi việc ở đồn thì cả ba cùng về trường, cô vẫn không muốn nói chuyện với ông ta.

Lúc ra về, một nữ quân nhân phụ trách ở phòng tiếp dân nhìn cô nói:

“ Lần này cô rất may mắn đó, đội giải cứu đã mai phục canh gác ở sông Kim Mã mấy tháng nay, nhưng không có động tĩnh gì, sắp chuyển sang phía thượng nguồn thì nhận được tin báo nên mới kịp thời truy bắt.”

Ân Châu khẽ gật đầu cám ơn cô ta lần nữa, cô rất muốn hỏi có phải người vừa rồi là quân nhân trong đồn không, nhưng không biết mở lời như thế nào.

Cô ấy lại tiếp lời:

“ Cô biết lần này cô suýt làm hỏng kế hoạch của đội giải cứu không?”

Ân Châu cúi đầu, cô biết lúc cô giẫm lên người của anh là đã gây ra chuyện rắc rối lớn rồi, chắc là đội ngụy trang bên bờ sông đã mai phục rất lâu.

“ Rất may là chúng tôi đã phối hợp ứng phó kịp thời. Tuy hành động của cô rất dũng cảm nhưng khiến cả đội giải cứu lạnh sống lưng đó. Chúng tôi cứ nghĩ là cô sẽ chết vì trúng đạn.”

Ân Châu đi tìm Thiếu úy Mạnh Hòa Bình người cũng có mặt sáng hôm nay, để hỏi thăm về người bí ẩn kia, nhưng đáp lại cô chỉ là vô vọng, Mạnh Hòa Bình chỉ bảo đó là nhiệm vụ. Tất cả thông tin đều là bảo mật ngay cả anh ta cũng không được biết, đều là chỉ thị của cấp trên, nên cô cũng không nên tìm hiểu quá sâu vào công tác của bọn họ.